Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phía sau nàng, là một đám hộ vệ, giỏi giang và cẩn trọng.

Xinh đẹp, ưu tú, thông minh, quý khí, nữ nhân siêu phàm này tuyệt đối không phải An Yêncông chúa, còn những tiểu thư Thế gia kia khó mà sánh được.

Phượng Khương Trần có thể kết luận, nữ nhân này không phú thì quý, mà nhìn tình ý ẩn giấu trong đôi mắt của nàng ta, còn có thấy nàng thì khiếp sợ, Phượng Khương Trần biết nữ nhân này thích cửu hoàng thúc.

Nhìn thấy cửu hoàng thúc cũng không có phòng bị đối với nữ nhân này, Phượng Khương Trần biết người mà cửu hoàng thúc chờ ở nơi này chính là nữ nhân này.

Lặng lẽ cất súng vào, Phượng Khương Trần yên lặng lui qua một bên.


Chẳng biết tại sao, trong lòng lại vô cùng chua xót nhưng lại chỉ có kiềm chế, cửu hoàng thúc không phải người của nàng, ngay cả quyền ghen nàng cũng không có…
Đến giờ phút này, nàng mới hiểu được vì sao người ta lại nói, đau xót nhất không phải ghen, mà là ngay đến cả quyền để ghen cũng khung có…
Khác với tinh thần chán nản của Phượng Khương Trần, nữ tử mặc y phục đỏ ngoại trừ hơi hoảng sợ lúc ban đầu thì nụ cười trên mặt không thay đổi, nhìn Phượng Khương Trần lui qua một bên, ánh mắt của nữ tử y phục đỏ lại thêm sâu xa.

Cách Đông Lăng Vũ Cửu mươi mét, nữ tử mặc y phục đỏ ngừng lại, thị vệ lập tức sau lưng mang lên một cái ghế dựa bằng ngọc.

Y phục đỏ, ngọc trắng, như dưới sự hỗ trợ của bạch ngọc, nữ tử xinh đẹp như hoa, nhã nhặn như nước, để nữ tử này càng không giống bình thường.

, Tất cả mọi người đứng đấy, duy chỉ có nàng là ngồi xuống, cũng hiện ra sự siêu phàm của nàng, nhưng cùng lúc làm cho người không thích.

Ví dụ như Phượng Khương Trần, ví dụ như cửu hoàng thúc.

Loại hơi thở kiêu ngạo và khoa trương của nữ tử mặc y phục đỏ này làm Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết, cửu hoàng thúc sẽ không thích loại nữ tử khoa trương như thế này.


Về phần tình cảm của nữ tử này? Phượng Khương Trần chỉ muốn nói, một nhà có con gái mà hàng trăm nhà cầu, nam nhân giống như Cửu hoàng thúc, vạn nhà cũng là bình thường.

Tỉnh táo tự kiềm chế, biết mình bản phận, Đông Lăng Vũ Cửu rất hài lòng với biểu hiện của Phượng Khương Trần.

Nữ tử áo đỏ ngồi xuống, nhưng Đông Lăng Vũ Cửu vẫn đưa lưng về phía đám người như cũ, không có ý lên tiếng, nữ tử mặc y phục đỏ kia đợi nửa ngày đã có mấy phần tức giận, nhưng lại không có cách nào Sóng mắt lưu chuyền, nói với Phượng Khương Trần:”Khó trách cửu hoàng thúc nguyện ý ở chỗ này Quán Quán, hóa ra là có người đẹp làm bạn.

Quán Quán thật sự rất hiếu kì, rốt cuộc là loại nữ tử nào mới có thể khiến cho cửu hoàng thúc phá lệ.


Lời nói ý ám chỉ Phượng Khương Trần, đồng thời giống như tuyên cáo với Phượng Khương Trần, hôm nay Cửu hoàng thúc chờ nàng ta ở chỗ này, coi như cũng là phá lệ vì nàng ta…
Phượng Khương Trần vốn cho là né tránh thì bản thân sẽ không sao, không ngờ là nữ nhân này giống như nàng, đều đề ý đến sự đối đãi đặc biệt với nữ nhân của Cửu hoàng thúc, điều căn bản không tồn tại.

Xem ra, người ghen không chỉ có một mình nàng.


Phượng Khương Trần khẽ cười một tiếng, chẳng biết tại sao tâm tình thật tốt.

Tránh đi là vì không rõ tình hình, không muốn gây phiền phức cho cửu hoàng thúc, không muốn dây dưa với nữ nhân này, nhưng người ta đã chỉ đến tên mà lại tránh đi thì chính là nhu nhược.

Phượng Khương Trần không nhanh không chậm đi tới, mỗi một bước đều tăng thêm sức lực, tự dưng khiến người ta càng thêm áp lực…
Nếu so sánh với nử tử mặc y phục đỏ, dù cho nàng ta có ăn mặc phô trương đến đâu Phượng Khương Trần vẫn lép về hơn một chút, người bình thường có thể sẽ tự ti hoặc cố ý tỏ vẻ không quan tâm, nhưng Phượng Khương Trần thì không…
Nàng không cần phải đi so sánh với người khác, nếu thắng thì nàng thế nào, thua thì thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận