Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Dù có ra sao đi nữa thì nàng là Phượng Khương Trần, một Phượng Khương Trần độc nhất vô nhị.
Gió thoảng mây bay nhìn thấy đối phương, thản nhiên mở miệng nói: “ Quán Quán cô nương nói đùa, Cửu hoàng thúc là người như thế nào, trên thế gian này chưa từng có nữ tử nào là ngoại lệ đối với Cửu hoàng thúc.”
Ta không thể, ngươi cũng không thể, đừng tưởng rằng Cửu hoàng thúc ở đây chờ ngươi là vì ngươi là ngoại lệ.
Phượng Khương Trần cười, trong mắt hiện lên nét sắc bén không thể lừa dối bắt cứ ai.
“Thú vị.

Ta là Tô Quán, là người của Tô gia Nam Lăng, còn cô nương?” Tô Quán không thích Phượng Khương Trần, rất không thích.

Một thân nàng y phục lộng lẫy, tôi tớ vây quanh vô cùng tôn quý, nhưng nữ tử này chỉ mặc y phục thô kệch đứng lẻ loi một mình lại có khí thế tranh đoạt với nàng, cảm giác còn ở trên nàng một bậc.
Đều là nữ tử, cho dù không cùng thích một người nàng cũng sẽ không thích Phượng Khương Trần, huống chỉ bọn họ còn cùng thích Cửu hoàng thúc.
Tô gia Nam Lăng? Không phải là Đông Lăng sao?
Phượng Khương Trần liếc mắt đánh giá đối phương, thành thật nói: “Phượng Khương Trần.”
“Phượng Khương Trần? Chưa từng nghe qua.” Tô Quán khéo léo giật giật cái mũi thanh tú, giống như chứng minh bản thân không hề có ý tứ xem thường mà là ăn ngay nói thật.
“Cũng bình thường, ta cũng chưa từng nghe qua tên của cô nương.” Nếu nàng chỉ có thế mà tức giận thì thật ngu ngốc.
Nàng không giống như Vương Cẩm Lăng vang danh khắp chốn, chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường.
Tô Quán giễu cợt nhìn Phượng Khương Trần, một cái liếc mắt chứa đầy hàm ý sâu xa, có khinh thường, cũng có đồng cảm và thương hại.
Phượng Khương Trần buồn cười, nữ nhân này tự cho mình là cái gì.
Thực không thú vị, Phượng Khương Trần muốn mặc kệ nhưng Tô Quán không buông tha cho nàng, thị nữ mang đèn cung đình liền tiến lên, nói giọng như giảng đạo: “Đúng là một thôn phụ quê mùa, ngay cả tiểu thư nhà ta là ai cũng không biết.

Nghe đây, tiểu thư nhà ta chính là con gái vợ cả của Tô gia Nam Lăng, Nam Lăng Hoàng chính là tỷ tỷ ruột của tiểu thư, Hoàng thái hậu là bác của tiểu thư, phu nhân Dạ thành cũng là bác của người, còn Bắc Lăng Hoàng quý phi chính là đường tỷ của tiểu thư nhà ta…”
Thị nữ kia như còn muốn nói, Tô Quán lại giơ tay lên tỏ vẻ không thèm để ý.
“Hồng Tụ, đủ rồi.”

Mà nếu quả thật là không thèm để ý thì tại sao lại để cho thị nữ nói ra, Phượng Khương Trần buồn cười nhìn tác phong của Tô Quán.
“Vâng, tiểu thư.” Hồng Tụ lập tức im lặng, cung kính đi ra, tắt nhiên không quên cảnh cáo Phượng Khương Trần một câu: “Hiện tại chắc đã biết tiểu thư nhà ta là ai rồi nhỉ?”
“Biết… là muội muội của Hoàng hậu, cháu gái của Hoàng Thái hậu, cháu gái của phu nhân thành chủ, muội muội của quý phi.

Nhưng những cái này đâu có liên quan gì đến tiểu thư nhà ngươi?” Phượng Khương Trần cười như không cười nhìn Tô Quán.
Đúng là bọn họ có cấp bậc rất cao nhưng cũng đâu liên quan gì đến nàng ta.

Chỉ là một nữ nhân dựa vào sự chống đỡ của gia tộc, còn lấy cái này ra để chế giễu người khác, thật sự là mắt mặt.
Nam nhân ở Tô gia chắc đều ăn bám nhỉ.
“To gan, tiểu thư nhà ta thân phận cao quý, không phải là thứ thôn phụ như ngươi có thể đem ra bàn tán.”

Hồng Tụ bình tĩnh nói, còn có vài phần uy nghiêm.
Một câu thôn phụ, hai câu thôn phụ, Phượng Khương Trần làm sao không biết tâm tư của thị nữ này, đè ép nàng thấp xuống để nâng Tô Quán lên, cũng không cần phải làm đến như vậy.
Tượng đất chỉ có ba phần tính khí, huống chi Phượng Khương Trần cũng không phải tượng đất.
Phượng Khương Trần hừ lạnh, khinh thường nói: “Thân phận cao quý? Thân phận tiểu thư nhà ngươi cao quý thì sao? Cái đó chỉ là ở Nam Lăng thôi, Tô cô nương đừng quên ở đây là Đông Lăng, ta nhớ rất rõ Đông Lăng hoàng hậu và quý phi không phải họ Tô.

Nếu ngươi muốn khoe danh phận ở Đông Lăng thì chờ nữ nhỉ của Tô gia gia nhập Đông Lăng đi đã.”
Lẽ nào nữ nhân đó thật sự muốn sát nhập vào Đông Lăng nên nàng mới nhìn trúng Cửu hoàng thúc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận