Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Ở bên cạnh Phượng Khương Trần, Vũ Văn Nguyên Hoà cũng không nghĩ nàng sẽ bị thiệt thòi.

“Sao vậy?” Phượng Khương Trần khó hiểu ngẩng đầu lên.

“Lúc nãy ta thấy Tạ nhị phu nhân vội vã chạy như bay ra ngoài, ngươi lại gây gỗ với Tạ gia à?” Nếu như thế thì rắc rồi rồi.

Hả… Phượng Khương Trần đen mặt, nàng đã hiểu, vị Tạ phu nhân này quá mắt bình tĩnh rồi, nàng giả vờ không quan tâm nói: “Ta có thể làm gì được Tạ nhị phu nhân chứ, bà ấy chỉ đến khám bệnh, ta đã đồng ý sẽ chữa trị cho bà ấy rồi.


“Ngươi đồng ý rồi? Không thể nào, chẳng phải ngươi rất ghét Tạ gia sao?” Vũ Văn Nguyên Hoà thực sự không thể hiểu nỗi tại sao Tạ gia vừa dám để nhị phu nhân đến nhà chữa bệnh vừa ra tay với Cửu hoàng thúc cơ chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết ngày hôm qua Phượng Khương Trần đã vì Cửu hoàng thúc mà một mình xông vào rừng già sao?
Phượng Khương Trần thu dọn đồ đạc xong xuôi, vỗ vỗ tay đứng lên, nghiêm túc nói: “Vũ Văn Nguyên Hoà, ghét Tạ gia là chuyện cá nhân của ta, thân là một đại phu, ta không có tư cách ghét bỏ và kén chọn bệnh nhân, đối với ta mà nói Tạ nhị phu nhân chỉ là một người bệnh, hơn nữa còn là một bệnh nhân là trước đó ta đã đồng ý sẽ chữa trị, cho dù ghét Tạ gia đi chăng nữa, chỉ cần đã hứa sẽ chữa trị cho Tạ nhị phu nhân thì ta nhất định phải làm, đây là vấn đề nguyên tắc.



Vũ Văn Nguyên Hoà gật gật đầu, rõ ràng không tin: “Xem ra ngươi vẫn chưa biết chuyện Cửu hoàng thúc bị bắt giam vào thiên lao rồi.

” Nếu biết chuyện này là do Tạ gia làm, e là nàng sẽ không bao giờ đồng ý.

chữa bệnh cho Tạ nhị phu nhân đâu.

“Cái gì?”
Loảng xoảng…
Phượng Khương Trần lụi lại mấy bước, đụng phải cái kệ phía sau lưng, mấy bình lọ đặt trên Đa Bảo Cách* rơi đỗ xuống đất, nhưng nàng thậm chí còn không thèm nhìn lầy một cái: “Vũ Văn Nguyên Hoà, ngươi lặp lại một lần nữa, ngươi nói ai bị bắt giam vào thiên lao?”
(*Kệ đựng đồ được thiết kế đặc biệt để trang trí đồ cổ.

Điểm độc đáo của Đa Bảo Cách là nó tạo ra các không gian thay đổi theo chiều ngang và chiều dọc, không đồng đều và ngẫu nhiên.

) “Là Cửu hoàng thúc, ngày hôm qua khi ta vừa hộ tống ngài ấy về phủ thì đã thầy Ngự Lâm Quân cầm thánh chỉ đến, Cửu hoàng thúc thậm chí còn chưa bước vào cỗng lớn của Vương phủ đã bị đám người kia trực tiếp bắt vào thiên lao.

” Đây cũng là lý do hắn đến tìm Phượng Khương Trần.

“Không xong rồi.

” Cửu hoàng thúc bị dị ứng với mùi hương, trên người vẫn còn nổi mắn ngứa.

Chết tiệt!
Lúc này Phượng Khương Trần chỉ căm ghét tính ích kỷ lòng dạ hẹp hòi của mình, Cửu hoàng thúc ở trong nhà lao kia khó chịu đến nhường nào, nếu mấy nốt mẫn ngứa kia bị vỡ ra mà không được khử trùng kịp thời, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì sẽ vô cùng phiền phức.


Những nơi như nhà lao vừa bẩn thỉu vừa bừa bộn, khả năng bị nhiễm trùng càng cao hơn nữa.

Phượng Khương Trần hối hận đến xanh ruột.

Cửu hoàng thúc ở trong nhà lao phải chịu dày vò rất lớn.

“Tình hình rất tệ, lần này Cửu hoàng thúc chạy không khỏi trời nắng rồi.

Suốt bao nhiêu năm qua Hoàng thượng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cửu hoàng thúc, cố gắng tìm ra lỗi lầm trên người ngài ấy.

Đáng tiếc Cửu hoàng thúc chưa từng nhúng tay vào chuyện triều chính, làm một Vương gia nhàn nhã tự tại, nhưng không ngờ chỉ một lần đi săn thú với Thuần Vu quận vương lại xảy ra chuyện như thế này.


Chuyện mà Vũ Văn Nguyên Hoà đang lo lắng không giống với suy nghĩ của Phượng Khương Trần, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự lo lắng của hai người bọn họ.

*“Xảy ra chuyện gì vậy, Vũ Văn Nguyên Hoà, ngươi hãy nói cụ thể hơn nữa được không?” Phượng Khương Trần hồi phục lại tinh thần, không còn suy nghĩ về những vét mẫn đỏ trên người Đông Lăng Vũ Cửu nữa.


Phải đưa được người ra khỏi đại lao mới là trọng điểm.

Nhìn thấy dáng vẻ rốt ruột của Phượng Khương Trần, Vũ Văn Nguyên Hoà lập tức kể lại chuyện Tạ gia và mắy gia tộc khác đã liên kết với nhau cùng dâng tấu tố cáo Cửu hoàng thúc cho nàng nghe.

“Thật là vô lý!” Nghe xong, Phượng Khương Trần vô cùng tức giận, đám người Tạ gia thật quá đáng!
Vũ Văn Nguyên Hoà cười chế giễu: “Vô lý thì sao chứ, chỉ cần Hoàng thượng tin là được rồi.


“Hoàng thượng…” Phượng Khương Trần nghĩ đến nam nhân uy nghiêm nhưng máu lạnh kia.

Đối mặt với con ruột của mình còn có thể chễm chệ ngồi ở chỗ kia, dùng tính mạng uy hiếp người khác, nay lại có cơ hội tốt đưa đến tận tay hắn như thế, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho Cửu hoàng thúc được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận