Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nếu không phải vì nàng, hắn làm sao có thể nhúng tay vào những chuyện này, nhưng…
Hắn nợ Đông Lăng Tử Thuần một ân huệ, lúc này không thể không trả, đương nhiên hắn cũng phải vớt vát cho mình một chút phúc lợi.

*Xin Tôn thái y cứ nói, chỉ cần Khương Trần làm được, ta nhất định sẽ không chối từ.

” Phượng Khương Trần thực sự không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế, bây giờ chỉ cần việc mà vị Tôn thái y này yêu cầu không quá khó là được.

Tôn Chính Đạo nhìn Phượng Khương Trần từ trên xuống dưới một lượt giống như đang đánh giá, Phượng Khương Trần thoải mái để ông ấy đánh giá, một lúc lâu sau mới thầy Tôn Chính Đạo gật đầu.

“Có một chút khí phách, rất giống người hành nghề y.


Hả… Trên trán Phượng Khương Trần đầy vạch đen, có thể dùng mắt thường đề nhận biết liệu đây có phải là người hành nghề y hay không sao?
“Nghe nói y thuật của ngươi rất tốt?” Tôn Chính Đạo nhướn mày, có vẻ không mấy tin tưởng.

“Cũng tạm ổn ạ.

” Không thể phân định rạch ròi khả năng về y thuật tốt hay không tốt, có thể chữa khỏi cho bệnh nhân là được rồi.

“Đạo đức giả, có thì nói có, không thì nói không.


Biết rõ đối phương không vừa mắt mình, nhưng bây giờ đang có việc cần giúp đỡ, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, bắt đắc dĩ nói: “Tốt ạ, ta cảm thấy y thuật của mình rất tốt.


Câu trả lời này hài lòng rồi chứ.

Nào ngờ, Tôn Chính Đạo vừa nghe xong, lại nói thẳng: “Tự đại.


Được rồi… Phượng Khương Trần hiểu rõ hắn đang cố ý làm khó mình, nếu là bình thường nàng nhất định không thèm để ý đến, nhưng bây giờ…
Nàng vẫn đang lo lắng cho Cửu hoàng thúc, chỉ có thể phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, cắn răng hỏi: “Không biết Tôn thái y muốn ta làm gì?”
So với Cửu hoàng thúc mặt lạnh, hơi thở lạnh lẽo của Tôn thái y này cũng không hề thua kém.

“Thu nhận đồ đệ.

” Nói xong, sắc mặt Tôn thái y càng đen hơn nữa.

*“Hả? Thu nhận đồ đệ? Tôn thái y, ngài đang nói giỡn với ta đúng không? Ta không có tư cách dạy ngài đây, sự hiểu biết của Khương Trần chỉ bằng một cọng lông của ngài thôi, không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Tôn thái y.

” Phượng Khương Trần hoảng sợ, vội vàng từ chối.

Đùa sao, nàng học Tây y đây, lấy gì để dạy vị viện trưởng Thái Y viện này đây…
“Bái ngươi làm sư phụ? Phượng Khương Trần, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, lão phu sao có thể bái ngươi làm sư phụ được?” Phản ứng của Tôn Chính Đạo còn lớn hơn Phượng Khương Trần nữa, dáng vẻ giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Đường đường là viện trưởng Thái Y viện lại bái một tiểu cô nương làm sư phụ? Chuyện này thật quá vô lý, thế mà Phượng Khương Trần cũng có thể nghĩ đến?
Nàng ta cho rằng mình là ai chứ? Chỉ dựa vào việc có thể chữa khỏi bệnh mắt cho Vương Cẩm Lăng là có thể khiến hắn bái sư sao, đúng là quá ngây thơ rồi!
Phượng Khương Trần cũng biết bản thân nghĩ quá lố, xấu hỗ mỉm cười, vội vàng chắp tay hành lễ nói: “Ta cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, với chút bản lĩnh nhỏ nhặt của Khương Trần nào dám thu nhận đồ đệ, nhưng ta thực sự không hiểu, xin Tôn thái y nói rõ.


Thu nhận đệ tử là chuyện không thể, nàng đến thời cổ đại không phải để truyền bá Tây y, nàng còn muốn học hỏi thêm Trung y nữa đấy.

“Khụ khụ…” Tôn Chính Đạo ngượng ngập ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cắn răng nói: “Không cần phải khiêm tốn, y thuật của ngươi thực sự không tôi, có chuyên môn về giải phẫu, am hiểu ngoại thương, kỹ thuật khâu tay và xử lý vết thương vượt quá khả năng của người bình thường.

Là nhi tử của ta, Tôn Tư Hành muốn bái ngươi làm sư phụ đề học tập kỹ năng khâu và xử lý vết thương đó.


Mắt mặt, quá mất mặt, đường đường là nhi tử của người đứng đầu Thái Y viện nhưng lại nhận một người ngoài làm sư phụ, chuyện này bảo hắn phải chịu đựng thế nào đây? Nhưng nhi tử cố chấp kia của hắn lại không chịu nghe lời.

Nếu không phải hắn ngăn cản thì tiểu tử kia sớm đã chạy đến quỳ gối bên ngoài Phượng phụ cầu xin Phượng Khương Trần nhận hắn làm đồ đệ rồi cũng nên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui