Bước vào trong phòng, nàng thấy một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi đang nằm trên giường, mặt mày tái mét vì đau đớn, vóc dáng người nọ hơi đẫy đà nhưng lúc này lại vô cùng phờ phạc tiều tuy.
Nhìn thấy.
phụ nhân ôm bụng quẳn quại, hơn nữa Tôn thái y cũng bắt lực bó tay, trong đầu Phượng Khương Trần suy đoán một vài loại bệnh, cáo lỗi một tiếng rồi đi lên kiểm tra.
Phương pháp hành nghề y khoa quen thuộc là kiểm tra phản ứng lâm sàng trước rồi để bác sĩ phản đoán triệu chứng, vì không có túi trị liệu thông minh nên Phượng Khương Trần chỉ đi lên hỏi vài câu rồi đưa tay ấn vào phần bụng bên phải của Tôn phu nhân: “Ôi đau…”
Ấn đến chỗ có vấn đề, Tôn phu nhân càng đau hơn nữa.
“Đau co rút từng cơn hay là đau dữ dội liên tục.
” Phượng Khương Trần bình tĩnh, trên mặt không hề có ý cười, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Đau quá, đau quá.
” Tôn phu nhân đau đến mức không còn sức lực nào cả.
Tôn Chính Đạo đứng bên cạnh nhìn biểu hiện và nét mặt của Phượng Khương Trần, hơi thở vô thức chậm lại, đồng thời cũng không dám đi lên, sợ sẽ quấy rầy nàng.
“Chỗ này đau không?” Phượng Khương Trần lại đè lên dạ dày.
“Không đau.
”
“Đây thì sao?”
“Đau.
” Phụ thân mập mạp đau đớn run rẫy cả người.
Phượng Khương Trần thu tay lại, mở mắt Tôn phu nhân ra xem, tròng mắt trắng, làn da hơi vàng, nàng tiếp tục hỏi: “Có phải ngài cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, trước khi phát bệnh thỉnh thoảng sẽ phát sốt hay không?”
“Đúng, đúng thế.
”
Phượng Khương Trần gật đầu, tiếp tục nói: “Ngài bắt đầu thấy đau từ khi nào?”
“Hôm qua, tối hôm qua.
”
“Có phải ngài đã ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, sau đó cảm thấy bụng đau quặn lên không?” Phượng Khương Trần gần như đã có thể đoán ra được loại bệnh, chỉ là muốn chắc chắn lại một lần nữa.
“Đúng, đúng, sau bữa tối, nửa đêm đó đã đau rồi.
” Tôn phu nhân run rầy vì đau.
“Được, ta hiểu rồi.
” Phượng Khương Trần khẽ gật đầu, cũng không vội vàng đưa ra kết luận.
Với những triệu chứng của Tôn phu nhân, về cơ bản đã có thể chẩn đoán là viêm túi mật cấp tính, nhưng chẩn đoán cũng chỉ là chẩn đoán, kiểm tra chính xác là điều không thẻ thiếu.
Mặc dù Phượng Khương Trần có kinh nghiệm hành nghề phong phú nhưng nàng cũng cần sử dụng nhiều công cụ khác nhau để chắc chắn lại phán đoán của mình.
Ngay cả khi nàng tin tưởng vào nhận định của bản thân thì cũng phải dựa vào căn cứ khoa học đầy đủ, đây chính là thái độ có trách nhiệm với bệnh nhân.
Ở hiện đại, cho dù đã chẩn đoán chính xác đó là tình trạng viêm túi mật cấp tính thì nàng cũng sẽ cho bệnh nhân đi kiểm tra quét hình và sóng siêu âm, tuyệt đối không thể đùa giỡn với sức khoẻ của bệnh nhân.
Ngay cả những bác sĩ lâu năm với kinh nghiệm lâm sàng phong phú đôi khi cũng sẽ mắc sai lầm, vì thế việc kiểm tra CT gì đó nói chung đều không phải là chuyện hiếm.
Đó chính là lý do tại sao ở thời hiện đại, Tây y phổ biến Trung y rất nhiều, các phương pháp khám bệnh đa dạng đi kèm với khả năng điều trị trực quan càng có sức thuyết phục cao hơn nữa, đồng thời chỉ cần không phải là chứng bệnh phức tạp thì ngay cả một bác sĩ thực tập cũng không được kê sai đơn thuốc.
Uống thuốc đúng bệnh, đau dạ dày thì trị dạ dày, đau chân trị chân, không được liên quan đến những cái khác.
Nhưng Trung y thì khác, Trung y chú trọng đến công thức mỗi người một phương thuốc, theo quan điểm của nó, cho dù cùng một loại bệnh, nhưng nếu xảy ra ở những bệnh nhân khác nhau thì loại thuốc được sử dụng và lượng thuốc cũng khác nhau, suy cho cùng, tình trạng cơ thể của mỗi người không giống nhau.
Điều này đòi hỏi kinh nghiệm và sự phán đoán chính xác cao hơn nữa, vì thế trong ngành Trung y, chỉ khi về già mới có giá trị, bởi vì lúc ấy mới có người tin tưởng ngươi và dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để tránh chẵn đoán sai.