Đám người này, mặc dù chưa bái sư nhưng khi đứng trước mặt nàng lại hành lễ giống như một người đệ tử.
Phượng Khương Trần ra sức khuyên giải cũng không có hiệu quả, hơn nữa Tôn Chính Đạo còn ngắm ngầm cho phép, nàng chỉ đành phải mặc kệ hắn, dặn dò Tôn phu nhân nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, sau đó để lại một hộp bổ gan mật rồi đi theo phụ tử Tôn Chính Đạo ra ngoài.
Nếu như trước đó Tôn Chính Đạo vẫn còn nghỉ ngờ thì sau khi nhìn thấy những viên thuốc mà Phượng Khương Trần lấy ra cho phu nhân mình, hắn gần như đã giống với Tôn Tư Hành.
Những viên thuốc kia chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể điều chế ra được, nhưng Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành đều là người thông minh, biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Vả lại, sớm muộn gì Tôn Tư Hành cũng bái Phượng Khương Trần làm sư phụ, là đệ tử duy nhất của nàng, hắn nhất định sẽ biết được bí kíp.
Sự lạnh lùng xa cách trước đó của Tôn Chính Đạo đối với Phượng Khương Trần cũng biến thành vẻ cuồng nhiệt và sùng bái, chẳng qua là hắn kiềm chế hơn nhỉ tử mình rất nhiều, nhưng điều đó cũng đủ đề Phượng Khương Trần đau đầu.
Nàng đã thành thói quen với việc được người nhà bệnh nhân cảm tạ và bội phục, nhưng trở thành thần tượng của đồng nghiệp, hơn nữa còn là cao thủ Hạnh Lâm mà mình ngưỡng mộ từ lâu, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy xấu hổ, mở miệng giải thích thì bị nghĩ là đang khiêm tốn, nàng dứt khoát im lặng không nói một lời.
Tôn Chính Đào hiểu rõ đạo lý có qua có lại, hắn lập tức nói với Phượng Khương Trần: “Hình như Cửu hoàng thúc ở trong thiên lao có gì đó bắt thường, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ hạ chỉ mời thái y đến chữa trị, nếu ta đoán không nhằm thì ngài ấy chắc chắn sẽ phái ta vào, nhưng dựa theo cách hành sự của Hoàng thượng có lẽ sẽ mắt một khoảng thời gian nữa.
”
Mặc dù nói toàn bộ đất đai trong thiên hạ này đều là của vua nhưng trên thực tế, có rất nhiều địa phương Hoàng thượng không thể kiểm soát được.
Tuy rằng Cửu hoàng thúc không có thực quyền trong tay nhưng Hoàng thượng lại không dám khinh thường hắn, hôm đó nếu không muốn bị bắt vào lao ngục, hắn chắc chắn có thể nghĩ ra cách gì đó để trốn tránh.
Nếu Cửu hoàng thúc thực sự ngồi không, an phận thủ thường thì đã chết từ lâu rồi.
Phượng Khương Trần gật đầu, cũng không nói nhiều, mặc dù những người bị dị ứng nghiêm trọng có thể gây tắc nghẽn đường hô hấp hoặc suy giảm mạch máu dẫn đến tử vong, nhưng nàng biết chứng dị ứng của Cửu hoàng thúc cùng lắm là khiến hắn khó chịu một chút, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Hơn nữa, Cửu hoàng thúc chắc chắn đã có sự chuẩn bị trước đó.
“Tôn thái y sắp xếp cho ta đi vào thiên lao, sẽ không sao chứ?” Lúc này hỏi cũng không được xem là muộn.
Tôn Chính Đạo lắc lắc đầu: “Phượng cô nương không cần phải lo lắng, lão phu chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, không màng đến chính sự, ta đưa cô nương vào đó cũng chỉ để khám bệnh cho Cửu hoàng thúc mà thôi.
Hơn nữa, nếu Phượng cô nương có thể thuận lợi đi vào, hoặc là do Hoàng thượng âm thầm cho phép, hoặc là Cửu hoàng thúc đã sắp xếp từ trước.
”
Thái y là một nghề vô cùng nguy hiểm, ngày ngày đi qua đi lại giữa đám quý nhân, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị rơi đầu như chơi.
Giữ bản thân quá sạch sẽ không được mà không sạch cũng không xong.
Điều này hoàn toàn phù hợp với người có chừng mực như Tôn Chính Đạo, hắn chín chắn bình tĩnh, can đảm cẩn thận, trời sinh đã định sẽ lăn lộn trong chốn quan trường.
Nhưng Tôn Tư Hành thì không thể…
Tôn Tư Hành suy nghĩ nông cạn, có thể là một đại phu giỏi nhưng tuyệt đối không thể trở thành một ngự Y giỏi, cho nên khi hắn nói muốn đi theo Phượng Khương Trần học y thuật, mặc dù lúc đầu Tôn Chính Đạo không hài lòng lắm nhưng cũng không phản đối quá quyết liệt.
Nghe hắn nói vậy, Phượng Khương Trần mới yên tâm hơn, biết rõ trong khoảng thời gian ngắn sắp tới mình không thể vào cung được, vì thế dứt khoát chuyển chủ đề câu chuyện đến bệnh tình của Tôn phu nhân, mà phương pháp trị liệu của nàng chính là…