Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngáy, dường như không nghe rõ những lời hắn nói, chỉ gật đầu: “Khương Trần nhất định sẽ không phụ lòng tin của Cửu hoàng thúc.
”
Nếu đã coi là thuộc hạ thì hãy dùng như một người thuộc hạ đi, chỉ cần có thể đến gần nam nhân này, nàng sẽ có cơ hội.
Nghĩ đến đây, không hiểu tại sao Phượng Khương Trần lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đặt tách trà trong tay lên chiếc giường đá.
“Cửu hoàng thúc, tạm thời ngài đừng nhúc nhích, Khương Trần biết bệnh tình của ngài nên đã đưa một ít thuốc đến, hi vọng nó sẽ có ích cho ngài.
” Vừa dứt lời, nàng đã động đậy cơ thể, ra hiệu cho Cửu hoàng thúc thả nàng ra.
“Đừng động đậy, để bổn vương ôm một lát nữa, mùi hương trên người ngươi rất dễ chịu.
”
Nghe thấy một câu trước, trái tim Phượng Khương Trần như run lên, nhưng khi câu sau được thốt ra khỏi miệng, nàng lại cảm thấy chua xót, đau lòng.
Hoá ra Cửu hoàng thúc ôm nàng là để giảm bớt sự khó chịu trong người, nghĩ cũng phải, nếu không vì nguyên nhân này thì Cửu hoàng thúc làm sao có thể ôm nàng?
Gượng gạo mỉm cười một tiếng, Phượng Khương Trần phối hợp với Cửu hoàng thúc, nghiêng người sang một bên để mặc hắn ôm.
“Cửu hoàng thúc, ngài đưa tay trái cho Khương Trần đi.
”
“Hả?” Đông Lăng Vũ Cửu ngẩng đầu lên nhìn Phượng Khương Trần, khoảng cách giữa hai người rất gần, hai sống mũi dường như chỉ cách nhau bằng một sợi tóc, hơi thở hoà quyện vào nhau.
Nam nhân lạnh lùng cao quý, nữ tử xinh đẹp động lòng người, cao quý hào phóng, trong đôi mắt to sáng ngời ấy chỉ có bóng hình của đối phương, ánh sáng yếu ớt bao phủ lên hai ngươi mang đến một cảm giác xứng đôi vừa lứa không thể diễn tả thành lời…
Cho dù là đang chẩn bệnh cho Cửu hoàng thúc đi chăng nữa thì Tôn Chính Đạo và Phượng Khương Trần cũng không thể ở lâu trong nhà giam, sau khi tiêm thuốc cho Cửu hoàng thúc xong, Phượng Khương Trần đưa thuốc mỡ và túi hương bạc hà cho hắn.
“Ngươi đưa chúng vào đây bằng cách nào vậy?” Đông Lăng Vũ Cửu ngạc nhiên nhìn thứ trong tay.
Thái y ra vào cung đều sẽ có người kiểm tra, Phượng Khương Trần cũng không ngoại lệ, Hoàng thượng hận không thể khiến hắn chết ở đây, làm sao có thể cho phép đưa những thứ này đi vào.
“Đại trượng phu có thủ đoạn của đại trượng phu, tiểu nữ tử cũng có bản lĩnh của tiểu nữ tử, Cửu hoàng thúc đừng xem thường người ta.
” Phượng Khương Trần không trực tiếp trả lời, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vũ Văn tướng quân rất lo lắng cho ngài, lúc này hắn giống như ruồi nhặng không đầu, không biết nên phải làm gì cả, mà cũng có thể làm gì đây?
Nàng đang nhắc nhở Cửu hoàng thúc, nếu muốn có chuyện gì muốn Vũ Văn Nguyên Hoà làm hoặc không nên làm thì cần phải giải thích nhanh nhanh, để tránh bọn họ gặp bát lợi.
Cửu hoàng thúc chạm vào lỗ kim trên cỗ tay trái mình, mặc dù không biết Phượng Khương Trần đã đâm vào người hắn cái gì nhưng không thể phủ nhận rằng nàng thực sự rất có bản lĩnh.
Bây giờ, hắn cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa mùi bạc hà đã lắn át đi hương thơm nồng nặc kia, mặc dù chứng dị ứng chưa thuyên giảm nhưng cũng không hề nặng hơn.
Nữ tử mạnh mẽ con nhà võ, mặc dù Phượng Khương Trần hành động hơi lỗ mãng một chút nhưng cũng không phải là người vụng về, thay vì mạo hiểm, không bằng cứ tin tưởng vào cô nương này một lần.
Đông Lăng Vũ Cửu nhắm mắt lại, đưa cho Phượng Khương Trần thứ mà hắn lấy được từ Tô Quán tối qua: “Mang thuốc vào như thế nào thì hãy mang nó ra ngoài như thế, sau đó đưa cho Vũ Văn Nguyên Hoà, hắn tự biết phải làm thế nào, cực kỳ quan trọng, ngươi đừng đọc.
”
Ba chữ cuối cùng vô cùng nặng nề, mang theo hàm ý cảnh cáo.
“Nhất định sẽ không phụ sự giao phó của Cửu hoàng thúc.
” Phượng Khương Trần đồng ý, cố gắng đè nén nỗi bi thương trong mắt xuống.
Hắn không tin nàng!
Nam nhân này vẫn không tin nàng, gạt bỏ nàng sang một bên.
Phượng Khương Trần cắn môi, kiềm chế sự chua xót trào dâng trong lòng.