Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thôi, dẫu sao cũng đã quyết định sẽ cách xa nam nhân mê hoặc này rồi, cần gì phải nghĩ đến những chuyện đó nữa, lần này giúp hắn coi như đang báo đáp ân tình tặng quần áo trong hoàng cung trước đó.

Phượng Khương Trần cầm lấy đồ, xoay người đi đến góc tường, Tôn Chính Đạo bước đến nói với Đông Lăng Vũ Cửu về bệnh tình của hắn.

Dựa vào góc chết, Phượng Khương Trần đưa lưng về phía Cửu hoàng thúc, vén ống tay áo lên, kích hoạt túi trị liệu thông minh, âm thanh “tích tích” lập tức vang lên, nhưng Cửu hoàng thúc và Tôn Chính Đạo dường như không hề nghe thấy.

Phượng Khương Trần cất đồ vào trong,sờ vào túi trị liệu thông minh được khảm trên cánh tay mình, thầm nghĩ nếu không có thứ này thì nhiều việc sẽ trở nên bắt tiện.

Sau khi chẩn bệnh xong, Tôn Chính Đạo và Phượng Khương Trần chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Vũ Cửu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đông Lăng Vũ Cửu giống như đã cảm nhận được sự lo lắng của nàng, khẽ nói: “Bổn vương sẽ không chết ở đây đâu.


Một người lạnh lùng như hắn lại để ý đến nỗi lo lắng của Phượng Khương Trần, vô thức bật thốt ra một câu như thế.

Hắn vừa dút lời, không chỉ Phượng Khương Trần mà ngay cả Đông Lăng Vũ Cửu cũng sửng sốt giật mình.


Hắn quan tâm đến người khác từ lúc nào vậy?
Ngay khi Đông Lăng Vũ Cửu vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của mình thì Phượng Khương Trần đã hồi phục lại tinh thần trước, để lại một câu: “Cầu mong Cửu hoàng thúc khoẻ mạnh.

” Sau đó lập tức đi theo Tôn Chính Đạo ra ngoài.

Vừa ra khỏi thiên lao, hai người đã bị thái giám đưa đến căn phòng bên cạnh để kiểm tra tư trang rồi mới có thể rời đi.

Khi vào cung, bọn họ cũng bị kiểm tra, không quá nghiêm ngặt, nhưng lần này lại khá kỹ càng, Phượng Khương Trần là nữ tử nên để cung nữ xét người.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng như sát thủ của cung nữ kia, nàng âm thầm cười giễu một cái, một khi Phượng Khương Trần nàng muốn đưa đồ ra ngoài thì chẳng có bắt cứ kẻ nào có thể phát hiện ra được.

Quả nhiên không thu hoạch được gì cả.

Cung nữ và thái giám đưa mắt liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái, cũng không có ý định gây khó dễ cho nàng, hai người thuận lợi đi ra khỏi cung.

Trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương thì một thái giám vội vàng bước đến bên cạnh hắn, cầm lầy tấu chương đã được Hoàng thượng phê chuẩn rồi thay cái mới, mở miệng nói: “Hoàng thượng, không có, Tôn thái y và Phượng Khương Trần không mang gì ra khỏi thiên lao cả.



“Tiếp tục điều tra xem rốt cuộc đồ của Tô gia là gì?” Hoàng thượng thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn lên, ấn dấu đỏ lên tấu chương, dặn dò: “Phái người nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, xem sau khi ra khỏi cung, nàng ta đã đi gặp ai?”
“Vâng, Hoàng thượng.

” Thái giám lại vội vàng rời đi.

Hoàng thượng phê duyệt tấu chương trong tay xong, đặt bút xuống, xoa xoa lông mày, ngả người ra phía sau, vẻ mặt mệt mỏi.

“Cửu đệ ơi cửu đệ, trẫm muốn xem xem rốt cuộc ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.


Vừa dứt lời, hai mắt hắn sáng ngời, nói vọng ra ngoài đại điện: “Người đâu, tuyên Lâm tướng quân vào gặp trẫm.


Lâm tướng quân, thống lĩnh Ngự lâm quân, chịu trách nhiệm về sự an toàn trong hoàng cung, đương nhiên là cả sự an toàn của thiên lao.

Hoàng thượng ra tay mạnh mẽ không chế Đông Lăng Vũ Cửu, khiến hắn không thể liên lạc với người bên ngoài, không thể sắp đặt nước cờ.

Có ý để Phượng Khương Trần đi vào là để thử Đông Lăng Vũ Cửu xem rốt cuộc hắn đã nhận được thứ gì Tô gia, liệu nó có đáng để hắn bất chấp nguy hiểm đoạt lấy hay không?
Kết quả, tầm quan trọng của quân cờ mang tên Phượng Khương Trần này lại kém xa so với những gì hắn ta đã nghĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận