Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần rảnh rỗi không có việc gì làm, vừa uống trà vừa lắng nghe hai người kia chào hỏi với nhau, từ cuộc trò chuyện của họ, có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Sau khi chào hỏi xong, Vương Cẩm Lăng nói đến chuyện chính: “Đông Minh, vị này chính là nữ thần y đã chữa khỏi mắt cho ta, Phượng Khương Trần.


Vương Cẩm Lăng rất nghiêm túc, từ cách giới thiệu cũng có thể thầy hắn coi trọng Phượng Khương Trần đến nhường nào.

Trác Đông Minh là một người kiêu ngạo, thân phận tôn quý, hơn nữa còn có khả năng phi phàm, tầm mắt khá cao, Vương Cẩm Lăng có thể được hắn nhìn với ánh mắt khác không phải vì thân phận Vương đại công tử mà là vì chính con người của hắn.

Đối với người mà Vương Cẩm Lăng đích thân giới thiệu, Trác Đông Minh đương nhiên cũng sẽ khách khí lịch sự, nhưng nếu muốn hắn coi trọng Phượng Khương Trần giống như Vương Cẩm Lăng thì đó là chuyện không thể.


“Phượng cô nương.

” Trác Đông Minh bình thản nói, vẻ mặt vô cùng xa cách.

Rõ ràng, hắn không quá tin vào khả năng của Phượng Khương Trần.

Biết làm sao được, trong mắt người ở thời đại này, thần y gì đó ít nhất cũng phải là một người râu tóc bạc trắng, trẻ tuổi như Phượng Khương Trần đúng là không thể khiến người khác tin được.

Ngoài miệng không râu, làm việc không chắc, ngoài kia có rất nhiều người như thế.

Trong mắt nhiều người, nàng có thể chữa khỏi cho Vương Cẩm Lăng chẳng qua cũng là do may mắn mà thôi.

Phượng Khương Trần cũng không quan tâm, nàng đã nhìn thấy không ít ánh mắt hoài nghi như vậy, tự nhiên hào phóng đứng lên, cúi đầu hành lễ: “Thế tử gia.


“Miễn lễ.

” Trác Đông Minh cực kỳ hài lòng với sự thức thời và hiểu biết của Phượng Khương Trần, hắn không hi vọng giữa mình và Vương Cẩm Lăng có khoảng cách chỉ vì nữ nhân này.


Nụ cười trên mặt Vương Cẩm Lăng vẫn không thay đổi, nhưng khi nhìn về phía Phượng Khương Trần lại chứa đựng vẻ áy náy, Phượng Khương Trần hờ hững cười cười, kể từ khi bước chân vào Túc Thân vương phủ, nàng đã tự nhủ mình sẽ làm tròn trách nhiệm của một vị đại phu.

“Đông Minh, bệnh đau răng của Túc Thân vương đỡ hơn chút nào không? Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy thì cứ để Khương Trần xem thử xem?” Vương Cẩm Lăng biết Trác Đông Minh không tin tưởng Phượng Khương Trần, dứt khoát nói thẳng.

Nghe vậy, Phượng Khương Trần nói không cảm động chính là nói dối, lúc trước, khi mới bắt đầu chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng cũng vậy, tất cả mọi người đều không tin nàng, chỉ có Vương Cẩm Lăng tin nàng.

Chỉ với gặp mặt một lần, Vương Cẩm Lăng lúc đó thậm chí còn không thể “nhìn thấy” nàng, nhưng lại vững tin vào nàng, sự tin tưởng này Phượng Khương Trần vô cùng cảm kích.

Trác Đông Minh nhướn mày, dò hỏi: “Huynh đệ, chỉ là một nữ nhân, đáng để ngươi làm nhiều như thế không?”
Vương Cẩm Lăng kiên định gật đầu, mở miệng hỏi: “Đông Minh, nàng là Phượng Khương Trần, hơn nữa ta cũng vì muốn tốt cho Túc Thân vương mà thôi, làm một người mù trong suốt hơn hai mươi năm, ta hiểu rõ tầm quan trọng của sức khoẻ hơn bắt cứ ai khác.

Đông Minh, để Phượng Khương Trần thử một lần đi, có thể chữa khỏi thì tốt, không thể chữa cũng chẳng mắt gì.



Mặc dù nói như thế nhưng cả hẳn và Trác Đông Minh đều hiểu rằng không phải bắt cứ người không rõ thân phận nào cũng có thể chữa bệnh cho Túc Thân vương.

Cũng giống như khi Phượng Khương Trần vào cung để xử lý vết thương cho Đông Lăng Tử Lãng, nếu không có sự tiến cử của Cửu hoàng thúc, không có hắn thay nàng gánh chịu hậu quả thì Phượng Khương Trần căn bản không thể vào cung.

Có rất nhiều người giỏi y thuật, nhưng không phải ai cũng có cơ hội để thể hiện tài năng của mình.

Nhìn thấy sự kiên quyết của Vương Cẩm Lăng, nghĩ đến bệnh tình của tổ phụ mình, Trác Đông Minh trầm tư suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Phượng cô nương, Cẩm Lăng nói y thuật của cô nương rất tốt, ta tin ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp tổ phụ ta giảm bớt đau đớn, Túc Thân vương phủ ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận