Không tin là không tin, nhưng những lời nhờ cậy và hứa hẹn sáo rỗng vẫn không thể thiếu.
“Khương Trần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thế tử.
” Phượng Khương Trần không kiêu ngạo.
cũng không sợ hãi bắt an.
Mặc dù trước đó khi còn ở trên xe ngựa, nàng đã nói với Vương Cẩm Lăng rằng mình không am hiểu về răng miệng nhưng nếu đã vào đây, dù không am hiểu cũng phải cố gắng hết sức.
Thiết mạo tử vương cha truyền con nói không phải là thế lực mà nàng có thể đắc tội.
“Khương Trần, đừng quá căng thẳng.
” Thầy Phượng Khương Trần như thế, Vương Cẩm Lăng lại mở miệng an ủi một lần nữa.
Trác Đông Minh vô cùng ngạc nhiên.
Người huynh đệ tốt này của hắn, thật đúng là…
Hắn chưa bao giờ nhìn thây Vương Cẩm Lăng đối xử tốt với ai như vậy.
Trác Đông Minh đương nhiên hiểu rõ mục đích khi Vương Cẩm Lăng không quản đêm tối đưa Phượng Khương Trần đến Túc Thân vương phủ, cũng chính vì thế hắn mới không muốn Phượng Khương Trần chữa bệnh cho tổ phụ của mình.
Trong mắt Trác Đông Minh, Phượng Khương Trần là một nữ nhân có dụng ý xấu xa.
*Ừ.
” Phượng Khương Trần khẽ mỉm cười với Vương Cẩm Lăng, bảo hắn yên tâm.
Nha khoa không yêu cầu kỹ thuật gì đó, cho dù nàng không hiểu nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không làm.
Túc Thân vương Trác Hạo, một chỗ dựa lớn như thế, cho dù không phải vì Cửu hoàng thúc, nàng cũng phải vì bản thân mình mà cố gắng hết sức…
Túc Thân vương Trác Hạo, một nhân vật vang danh thiên hạ, khí chất oai phong lẫm liệt đến mức ngay cả nhi tử ruột thịt của hắn là Trác Đông Minh cũng phải sợ hãi, nhưng khi Phượng Khương Trần đứng trước mặt Túc Thân vương, nàng lại không hề co rúm hay sợ sệt.
Không phải là do Phượng Khương Trần dũng cảm mà là…
Kiếp trước, Phượng Khương Trần gặp ai nhiều nhất?
Đó là quân nhân!
Nàng không biết mình đã nhìn thấy bao nhiêu thủ lĩnh trong quân đội, đã quen với vẻ mặt dữ tợn và sự chính trực oai hùng toát ra từ trên người họ nên hoàn toàn không thấy áp lực chút nào, ngược lại, nàng còn có một cảm giác vô cùng thân thiết.
Sự thận trọng uy nghiêm lắng đọng qua năm tháng và khí chất tài hoa xuất chúng trên người Túc Thân vương không phải là thứ mà Vũ Văn Nguyên Hoà có thể sánh được, loại khí chất này Phượng Khương Trần chỉ có thể cảm nhận được từ một số tướng tá dựng nước ở thời hiện đại.
Nhưng những vị tướng ở thời hiện đại kia đều đã cao tuổi, đa phần sức khoẻ không tốt, ngoại trừ những lúc ra oai phủ đầu hoặc dọa nạt người khác ra thì trong tình huống bình thường, bọn họ sẽ không biểu lộ khí chất dữ dằn này ra ngoài.
Rõ ràng vị Túc Thân vương này đang ra oai phủ đầu với nàng.
Sau khi hành lễ xong, không đợi Túc Thân vương mở lời, Phượng Khương Trần đã đứng dậy, mỉm cười với ông ta, dường như không cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong căn phòng này.
Một lúc lâu sau, ngay cả Trác Đông Minh toát cả mồ hôi nhưng ý cười trên mặt Phượng Khương Trần vẫn còn nguyên vẹn.
Được rồi, không cần biết tính cách và y thuật của Phượng Khương Trần như thế nào, chỉ riêng sự bình tĩnh điềm đạm này đã khiến hắn bội phục sát đất.
Trác Đông Minh nháy mắt với Vương Cẩm Lăng đang đứng bên cạnh mình, giống như muốn nói: Không tồi, nữ nhân mà ngươi coi trọng thực sự rất can đảm.
Phải biết rằng, một khi phải đối mặt với khí thế mà Túc Thân vương Trác Hạo có ý thể hiện ra ngoài, ngay cả Hoàng thượng cũng phải run sợ.
Không giận mà vẫn oai nghiêm, càng không cần đề cập đến những lúc ông ta giận dữ.
Túc Thân vương tức giận, cả Đông Lăng cũng phải chao đảo ba lần.