Phịch…
Thái y quỳ xuống: “Là thần ngu dốt, xin Vương gia tha mạng.
”
“Tha mạng? Ngươi nhỗ của bổn vương nhiều răng như thế, ngươi bảo bổn vương tha mạng cho ngươi như thế nào đây?” Nghĩ đến hàm răng gần như bị nhổ sạch kia của mình, Túc Thân vương lại muốn giết người, nhưng nhớ đến những lời khuyên bảo của Vương Cẩm Lăng, ông ta lại bỏ qua.
“Phượng Khương Trần, lúc nãy ngươi đã cầu xin giúp bọn họ, nễ mặt ngươi đã giúp bổn vương chữa khỏi bệnh, cho ngươi một cơ hội, hãy cho ta một cách xử phạt, nếu hài lòng, ta sẽ không giết bọn họ.
”
Hả?
Chuyện này chẳng phải đang làm khó người khác sao, Phượng Khương Trần buồn bực.
Vị Túc Thân vương này thật đáng ghét, cứ bắt nàng phải nàng người xấu.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng những thái y kia cũng sẽ trách nàng.
Nếu muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ, nhất định phải chấp nhận hình phạt, nhưng nếu muốn Túc Thân vương nguôi giận, hình phạt này chắc chắn sẽ không thể nhẹ nhàng.
Phương Khương Trần khó xử nhìn Túc Thân vương, muốn ông ta thu hồi lại mệnh lệnh của mình, nhưng nhìn thầy Phượng Khương Trần như thế, Túc Thân vương lại bật cười vui vẻ.
Cẩm Lăng nói không sai, Phượng Khương Trần có thể thản nhiên đối mặt với bất cứ chuyện gì, chỉ có những chuyện khó xử với có thể khiến nàng bát lực.
“Phượng Khương Trần, ta đang cho ngươi một cơ hội, ngươi nhanh lên, nếu không ta sẽ hạ lệnh giết bọn họ.
” Túc Thân vương uy hiếp nói.
Cẩm Lăng nói nàng sẽ bộc lộ bản lĩnh trong những lúc cấp bách, Túc Thân vương thực sự rất muốn xem xem tiểu cô nương này nhanh trí như thế nào.
Phượng Khương Trần biết mình không còn lựa chọn nào khác, nàng do dự trong chốc lát rồi nói: “Vương gia, mặc dù các vị thái y đã chẩn đoán sai bệnh tình của Vương gia nhưng y thuật của bọn họ vẫn rất đáng tin, nếu Vương gia muốn xử phạt, chỉ bằng hãy để bọn họ phát huy sở trường của mình, tích luỹ thêm kinh nghiệm.
”
*Ò, phát huy sở trường như thế nào, tích lũy kinh nghiệm như thế nào?” Túc Thân vương không phải là người chỉ biết chém giết, ông ta cũng rất lo lắng cho bách tính và đất nước.
Những lời Phượng Khương Trần nói hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.
“Vương gia, trong quân đội có rất nhiều tướng sĩ bị thương, nhưng lại thiếu quân y, nhiều tướng sĩ phải chịu cảnh tàn tật suốt đời chỉ vì không được chữa trị đúng cách và kịp thời, ảnh hưởng đến bản thân và người nhà.
Chỉ bằng Vương gia hãy mời những vị thái y này tham gia vào quân đội, vừa chữa bệnh cho.
các tướng sĩ vừa giảng dạy y học, đem đến lợi ích cho mọi người.
” Nghĩ đến những người tướng sĩ bị thương buộc phải xuất ngũ như Thiết Đầu, trong lòng Phượng Khương Trần lại chua xót không thôi.
Nếu có đủ nguồn lực y học, ít nhất cũng có thể giảm bớt số lượng binh lính tàn tật.
Túc Thân vương nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, im lặng một lúc lâu, trong mắt lắp lánh ánh lệ…
Ông ta là quân nhân, đương nhiên có thể hiểu được những gì Phượng Khương Trần đề cập đền.
“Cẩm Lăng không hề nhìn lầm ngươi, ta đồng ý.
” Túc Thân Vương sâu kín nhìn Phượng Khương Trần, bổ sung thêm một câu: “Yên tâm về ngủ đi, ngày mai bổn vương sẽ vào triều.
”
Ý là, ngày mai ông ta sẽ đưa Đông Lăng Vũ Cửu ra khỏi thiên lao.
“Vâng.
” Phượng Khương Trần vui vẻ nhìn Vương Cẩm Lăng.
Nàng không ngờ mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế.
Vương Cẩm Lăng khẽ mỉm cười nhìn Phượng Khương Trần, chỉ là nụ cười này chứa đựng một chút gì đó chúa xót…
Phượng Khương Trần gần như bay ra ngoài Túc Thân vương phủ, nàng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như thế.
Nàng biết trong chuyện này Vương Cẩm Lăng là người hao tâm tổn phí nhiều nhất, nếu không, cho dù nàng có thể chữa được bệnh cho Túc Thân vương đi chăng nữa cũng không thể khiến ông ta ra mặt.
Cho nên Phượng Khương Trần chân thành cảm tạ Vương Cẩm Lăng: “Cẩm Lăng, chuyện hôm nay, ta xin thay mặt Cửu hoàng thúc cảm ơn ngươi.
”
“Thay mặt Cửu hoàng thúc cảm ơn ta? Khương trần, chuyện hôm nay, ta không giúp ai cả.
” Vương Cẩm Lăng đứng trong bóng tối nên Phượng Khương Trần không thể thấy rõ mặt hắn, nhưng từ trong giọng điệu có thể nghe ra được có gì đó không ổn.
Phượng Khương Trần là một người thông minh, trong ánh mắt loé lên sự bắt lực và luyến tiếc.
“Cẩm Lăng…” Phượng Khương Trần gọi một tiếng, nhưng không biết nói gì.
Nếu mối quan hệ giữa nàng và Vương Cẩm Lăng không thể khôi phục như ban đầu, vậy thì nàng thà cắt đứt còn hơn.
Trong khoảng thời gian này, nàng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương Vương Cẩm Lăng, nàng cũng không phải là nữ nhân lợi dụng tình cảm của người khác.