(*Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’.
ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa.
Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ.
Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuần mã bị ngã què chân.
Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc.
Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.) Dù sao sau sự việc ngoài, ngoài mặt Hoàng thượng vẫn tiếp tục sủng ái và tín nhiệm hắn nhưng thực tế lại hận hắn thấu xương, dù sao cũng không có được sự chào đón của Hoàng thượng, Vũ Văn Nguyên Hoà dứt khoát kiêu ngạo đến cùng, chỉ cần Cửu hoàng thúc không ngã, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm gì được hắn.
Trái ngược với Vũ Văn Nguyên Hoà, toàn bộ người trong kinh thành lại ngày đêm lo lắng bát an, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của quan binh đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, sợ bị Vũ Văn Nguyên Hoà kết tội cùng bè phái với Tả tướng.
Nhất thời, Vũ Văn Nguyên Hoà trở thành người nồi bật nhất kinh thành, mặc dù chuyện bảy sói tấn công Bách Thảo Viên chưa được điều tra rõ nhưng cũng không ai dám nhắc đến, sợ đụng phải họng súng, ngay cả đám thế gia cũng muốn tránh khỏi cơn cuồng phong này, không dám khơi gợi lại chuyện này.
Bầu không khí toàn bộ kinh thành đều tràn ngập mùi máu, người nào người nấy đều cảm tháy lo lắng bắt an, chỉ có máy người Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng lại vô cùng nhàn nhã, cho dù tình hình rối ren đến đâu cũng không thể đổ lên đầu bọn họ.
Vì vụ án phản quốc của Tả tướng, cuộc phẫu thuật của Tạ nhị phu nhân đã bị hoãn lại, mặc dù Vũ Văn Nguyên Hoà không ra tay với Tạ gia nhưng lại gây ra không ít sóng cho một số quan chức dựa dẫm vào Tạ gia, đối mặt với sự cảnh cáo của hắn, Tạ gia dứt khoát đóng cửa không ra ngoài.
Tuy mưa tanh gió máu bên ngoài không liên quan đến Phượng Khương Trần nhưng trong khoảng thời gian này nàng vẫn lựa chọn đóng chặt cửa, nàng không phải là Vũ Văn Nguyên Hoà, không có sự kiêu ngạo tự tin ấy.
Trong mắt Hoàng thượng, việc duy nhất mà nàng làm đó chính là cầu xin Túc Thân vương ra mặt giúp Cửu hoàng thúc, không liên quan quá nhiều.
Nhốt mình trong Phượng phủ, nàng quyết định sửa sang lại Phượng phủ cùng với Chu Hằng và xây dựng một phòng bệnh mới.
Sau khi lên kế hoạch xong, Phượng Khương Trần chuẩn bị đi ra ngoài mua vật liệt, nhưng còn chưa bước chân ra khỏi cổng đã nhìn thấy Vệ tướng quân- Người lúc trước đã đưa phu nhân của mình đến Phượng phủ chữa bệnh đang dẫn theo một đoàn người đưa vật liệu đến cho nàng.
“Những thứ này là?” Phượng Khương Trần chỉ vào từng xe từng xe chở vật liệu vào trong phủ, hơi ngạc nhiên, điều càng khiến nàng ngạc nhiên hơn đó chính là trong số những vật liệu này còn có mười viên dạ minh châu to bằng nắm tay của một đứa trẻ.
Người nào đưa đến vậy? Thật là hào phóng.
Phượng Khương Trần nuốt nước miếng, nàng thừa nhận mình cũng động lòng.
Dạ minh châu đấy, đó là thứ có tiền cũng không thể mua được, để mười viên dạ minh châu này vào trong phòng mồ, đặt thêm mấy chiếc gương đồng để khúc xạ ánh sáng, hiệu quả chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với những chiếc đèn cung đình kia.
“Phượng cô nương, mạt tướng phụ chỉ của đại tướng quân đưa những thứ này đến cho cô nương, tướng quân có lệnh, nếu Phượng cô nương còn thiếu cái gì, cứ việc nói cho ngài ấy, ngài ấy sẽ cố gắng hết sức tìm cho cô nương, cho dù tướng quân không thể tìm thấy thì cũng có người tìm được cho ngài.” Vệ tướng quân mặc một bộ quân trang mới tỉnh, vẻ mặt hào hứng sáng ngời, xem ra đã được trọng dụng lại.
Nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần lập tức tắt ngúm, có người có thể tìm được?
Hừ… Phượng Khương Trần cười lạnh, hoá ra những thứ này là do Cửu hoàng thúc đưa đến.
Ý gì đây? Tạ lễ sao?
Thấy Phượng Khương Trần thất thần, Vệ tướng quân lặp lại một lần nữa.
Phượng Khương Trần lạnh lùng cắt đứt lời hắn: “Không cần, giúp ta chuyền lời với Vũ Văn tướng quân, những thứ này quá nhiều.”
Nàng chỉ làm những chuyện mình muốn làm, chưa từng nghĩ đến chuyện được hồi đáp, giống như việc nàng mở miệng cầu xin cho các thái y ở trong Túc Thân vương phủ vậy.
Nhưng mà, nếu Cửu hoàng thúc muốn tặng đồ, đồng thời phủi sạch quan hệ giữa hai người, vậy thì nàng sẽ làm như mong muốn của hắn.
Đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Vệ tướng quân thầy Phượng Khương Trần có vẻ không vui nên cũng không dám nói nhiều, chỉ dặn dò đám tướng sĩ xách đồ đi vào, còn mình đứng bên cạnh nàng, giống như có điều gì đó muốn nói.
“Vệ tướng quân có gì xin cứ nói thẳng.” Nàng thực sự không thích tính tình hay xấu hổ này của hắn chút nào, một đại nam nhân, hơn nữa còn là quân nhân, ngươi không thể sảng khoái một chút sao, mặc dù nàng không vui nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo với người khác.
“Chuyện là, Phượng cô nương, không biết bây giờ cô nương có rảnh không? Phu nhân ta, nàng ấy…” Vệ tướng quân mồ hôi đầm đìa, mặc dù là một võ tướng, nhưng khi đối mặt với thường dân là Phượng Khương Trần đây, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực, vô thức trở nên cung kính.
*Phu nhân ngài cũng đến đây sao? Sao không nói sớm, mời phu nhân cùng ta đến căn nhà gỗ đi.” Lúc này Phượng Khương Trần cần làm việc để chuyển dời sự chú ý của mình.