Nàng rất bận, sau khi phẫu thuật xong phải đến tìm Chu Hằng nhờ đun nước sôi, nàng muốn dọn dẹp và khử trùng phòng mổ…
Ôi… Nếu có một người trợ lý phẫu thuật, nàng không cần phải cáng đáng nhiều công việc như thế này, Tôn Tư Hành, rốt cuộc ngươi có đến không vậy? Nếu không đến, ta sẽ tìm một đồ đệ khác.
Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đã đến, Phượng Khương Trần vừa bước vào đại sảnh đã thấy Tôn Tư Hành và Tôn Chính Đạo đang ngồi ở đó, bên cạnh còn có…
Xét về mức độ cứng của thi thể, có lẽ mới chết không lâu.
“Làm gì vậy?” Phượng Khương Trần không hề sợ hãi, nàng chỉ không hiểu, rốt cuộc Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành đang muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ biết suy nghĩ của nàng? Hình như nàng chưa giải thích với Tôn Tư Hành và bảo hắn đưa thi thể đến mà?
“Phượng cô nương đúng là quý nhân hay quên, chẳng phải cô nương nói muốn mỗ bụng cho phu nhân ta sao, ta nghĩ chúng ta nên luyện tập trước một chút, để tránh đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phượng cô nương yên tâm, ba thi thể này đều là của tội phạm tử hình không người thân đến nhận xác mà ta mới lấy từ trong đại lao Hình bộ ra ngoài, trước đó cũng đã thắp hương và đốt tiền giấy cho bọn họ rồi.
” Tôn Chính Đạo có tầm nhìn rộng hơn các đại phu bình thường rất nhiều, Phượng Khương Trần vừa nói đến chuyện mỗ bụng, hắn đã lập tức cân nhắc đến vần đề này.
Về việc liệu dùng thi thể để luyện tập có vi phạm đạo đức hay không, Tôn Chính Đạo cũng mặc kệ không quan tâm.
Trong Thái y viện, hàng năm có vô số người chết vì thử thuốc, chuyện này chẳng thắm gì cả.
“Cao kiến của Tôn thái y, Khương Trần rất bội phục.
” Phượng Khương Trần hành lễ với Tôn Chính Đạo.
Thực ra Tôn Chính Đạo đã nghĩ đến phương pháp mỗ bụng để chữa bệnh tử lâu, chỉ là chưa gặp được người nào am hiểu về vần đề này, hắn cảm thấy Phượng Khương Trần hình như đã nghiên cứu về kỹ thuật mở lồng ngực nên muốn nhân cơ hội này thảo luận một phen.
Thầy Phượng Khương Trần đồng ý, Tôn Chính Đạo lập tức nhờ gia đỉnh khiêng thi thể vào: “Phượng cô nương, trong nhà ngươi có chỗ thích hợp để giải phẫu không?”
Phượng Khương Trần gật đầu, bảo Chu Hằng dẫn người đến căn phòng gần Phượng phủ nhất mà nàng đã cho người dọn dẹp đồ đạc linh tinh từ lâu, nhân tiện đặt thêm hai chiếc bàn và phủ vải trắng lên.
Tôn Chính Đạo thầy Phượng Khương Trần chỉ nhờ Chu Hằng sắp xếp còn bản thân lại không có ý định đến đó, còn cố tình hỏi một câu: “Sao vậy? Phượng cô nương, ngươi không đi sao? Phượng cô nương đừng sợ, yên tâm đi, đến lúc đó hai phụ tử chúng ta sẽ làm, cô nương đứng ở bên cạnh xem là được.
”
Mặc dù trước đó chưa từng làm chuyện này nhưng trước khi đến đây, hắn đã cố ý hỏi qua người khám nghiệm tử thi một lượt, thậm chí còn mượn dao mỗ chuyên dụng đến đây.
Phượng Khương Trần chớp chớp mắt, sau đó bật cười.
Nàng muốn mượn chuyện giải phẫu tử thi để ra oai phủ đầu với Tôn Tư Hành, không ngờ Tôn Chính Đạo cũng muốn mượn việc này để chắn áp nàng, đúng là trùng hợp quá mà.
“Ngươi cười gì vậy?” Tôn Chính Đạo cảm thấy hơi khó chịu trước nụ cười của Phượng Khương Trần, lặng lẽ nhìn về phía Tôn Tư Hành: Ta có làm chuyện gì buồn cười không?
Tôn Tư Hành vội vàng lắc đầu.
Từ lúc bước vào nhà, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Khương Trần.
Hắn không tán thành việc phụ thân mình dùng thi thể để dọa Phượng Khương Trần, dù thế nào đi nữa nàng cũng là sư phụ của hắn, điều này là bất kính với sư phụ.
Phượng Khương Trần vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nói: “Tôn thái y thứ lỗi, Khương Trần chỉ là đang nhớ đến một số chuyện.
Khụ khụ… Tôn thái y, ngài yên tâm, ta sẽ qua nhanh thôi, chỉ là trước đó cần phải chuẩn bị một vài thứ.
”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Tôn Chính Đạo khó hiểu, không vui hỏi.
“Chuẩn bị dụng cụ để giải phẫu.
” Phượng Khương Trần chỉ vào ba thi thể kia, dáng vẻ như thể biết rồi còn hỏi.
Nàng không thể dùng tay không đề giải phẫu mà.
“Ta đã mang đến rồi, Phượng cô nương không cần chuẩn bị.
” Tôn Chính Đạo ra hiệu cho Tôn Tư Hành lấy dụng cụ phẫu thuật mượn từ người khám nghiệm tử thi ra.
.