Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Oẹ…
Sắc mặt Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành tái nhọt, Tôn Chính Đạo ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như Tôn Tư Hành đã run rầy.

Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn hắn: “Vô dụng, còn thua cả một nữ nhân.


Trước đó Tôn Chính Đạo làm máu me bê bết nhưng cũng không thấy hắn phản ứng lớn như thế.

Tôn Tư Hành cảm thấy cực kỳ tủi thân…
Sư phụt Mặc dù trước đó máu me bê bết, nhưng hắn không nhìn rõ cảnh tượng bên trong, còn bây giờ…
Sạch sẽ gọn gàng quá cũng không ổn.


“Đồ đề, có những chuyện sư phụ chỉ nói một lần, bỏ lỡ thôn này sẽ không có cửa hàng khác, nếu bỏ qua bây giờ thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu.


Phượng Khương Trần không quan tâm Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành đang nghe hay không, trực tiếp chỉ tay vào các cơ quan nội tạng, kể ra từng mạch máu và các chứng bệnh có thể xảy ra, hơn nữa còn đề xuất các phương pháp điều trị.

“Ngươi nhìn xem, đây là trái tim, không ít người vừa mới sinh ra đã có vấn đề về tim mạch, hoặc là sau khi về già, trái tim sẽ có vấn đề.

Trong mắt mọi người, đây là bệnh không thể chữa khỏi nhưng thực ra không phải, bệnh về tim có thể chữa trị được, còn thận, nếu thận không tốt…”
Phượng Khương Trần đã phát huy hết tinh thần của một người dạy dỗ, nói ra tất cả những gì mình biếc, đáng tiếc…
Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng Cửu hoàng thúc- Người đã cho tất cả hạ nhân lui xuống và đứng bên ngoài phòng lại nhớ kỹ mỗi một câu Phượng Khương Trần nói.

Hoá ra trái tim cũng có thể chữa được!
Hoá ra người ta vẫn có thể khâu lại sau khi mổ bụng.

Đông Lăng Vũ Cửu vừa lắng nghe vừa nhớ lại, khả năng đặc biệt của Phượng Khương Trần hắn đã được tận mắt chứng kiến, nàng nói rất nhiều thứ, mặc dù không thể tin được nhưng cũng không phải không có lý.

Phượng Khương Trần giải thích rất cặn khẽ, sau khi giải thích xong, nàng tận dụng mọi thứ tốt nhất, nhân tiện đứng sang một bên để cho Tôn Tư Hành luyện tập, yêu cầu hắn học cách khâu miệng vết thương và xử lý những công đoạn phía sau.

Suy cho cùng, giữa người sống và người chết vẫn có sự khác biệt, Tôn Tư Hành cầm kim, phải một lúc lâu sau mới dám đâm xuống, ngược lại Tôn Chính Đạo lại học hỏi khá nhanh, thậm chí còn khâu lại thi thể mà mình đã mỗ xẻ kia.


Mặc dù vết khâu cực kỳ xấu xí nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, Phượng Khương Trần chỉ bảo hắn sau khi trở về hãy tìm một vài động vật nhỏ để luyện tập, khâu vá là chuyện phải dùng tay, quen tay hay việc.

Muốn có kim thì hãy lấy kim thêu bình thường mài giữa một chút; Chỉ thì nên lấy lớp dưới niêm mạc của ruột non của cừu, rửa sạch rồi cắt thành từng sợi, sau đó phơi khô dùng.

Những gì nên dạy nàng cũng đã dạy, Phượng Khương Trần cũng không nói nhiều nữa, chỉ vào thi thể còn lại nói với Tôn Tư Hành: “Đồ đè, nếu có thể, tốt hơn hết là ngươi nên tự động thủ một lần xem sao.


Sắc mặt Tôn Tư Hành tái nhọt, gật gật đầu.

Tôn Chính Đạo cũng gật đầu, mặc dù kế hoạch ra oai phủ đầu hôm nay không thành công nhưng lại học hỏi được rất nhiều thứ.

Phượng Khương Trần cởi quần áo phẫu thuật ra, giao cho hai phụ tử Tôn gia thu dọn phòng ốc sạch sẽ, sau đó rời đi…
Có đệ tử làm thay, sau này máy chuyện như thế này nàng không cần phải làm nữa.


Thật là…… Tốt quá đi!
Phượng Khương Trần mỉm cười mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đứng trước cửa, nụ cười bỗng trở nên cứng ngắc: “Cửu hoàng thúc?”
“Cửu hoàng thúc?”
Âm thanh của Phượng Khương Trần không lớn, nhưng Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành đều phải sửng sốt, hai người vẫn còn mặc quần áo phẫu thuật, cả người dính đầy máu, bước đến quỳ phịch xuống đất: “Tham kiến Cửu hoàng thúc, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.


Phượng Khương Trần cũng hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng quỳ xuống.

Cửu hoàng thúc, hắn đến Phượng phủ làm gì vậy? Hình như đây là lần đầu tiên Đông Lăng Vũ Cửu đến Phượng phủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận