Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Trác Đông Minh dừng một chút, Phượng Khương Trần cũng thông minh tiếp lời: “Nhưng mà cái gì?”
Thiên hạ này không có bữa cơm không phải trả tiền, mà Phượng Khương Trần không nghĩ là mình có cái gì đáng để Trác Đông Minh nhớ thương.

Trác Đông Minh tiến lên, áp vào bên tai Phượng Khương Trần: “Giúp ta đến gặp một người.


“Người bệnh?” Trừ người bệnh ra, nàng còn có thể gặp ai nữa.

Trác Đông Minh do dự một chút rồi gật đầu: “Phải.


Đại phu nào cũng nói không có bệnh, nhưng nhiều năm nằm trên giường không đứng dậy nồi, cũng coi là một loại bệnh, còn nước thì còn tát, ai bảo ngày nào Cẩm Lăng cũng lảm nhảm ở bên tai mình, Phượng Khương Trần tốt như thế này tốt như thế kia.

“Được, giúp ta nâng người về Phượng phủ, giao cho Tôn Tư Hành, báo lại với hắn, đây là bài sát hạch.


Phượng Khương Trần rất dứt khoát mà gật đầu.

Nàng có thể đến Huyết Y Vệ bát cứ lúc nào, nhưng thế tử Túc Thân Vương thì không phải muốn kết giao lúc nào cũng được.

Tuy nàng không muốn chữa trị cho quyền quý nhất, nhưng ở thế giới bình dân không có nhân quyền này, chỉ có trị liệu cho quyền quý mới có thể đứng vững, chỉ có trị liệu cho quyền quý mới có thể kiếm tiền.

Cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng phải cướp giàu trước cái đã.

Hai người này áp sát như vậy trước mặt mọi người vốn là chuyện không hợp lễ nghĩa, nhưng cố tình nữ kiều diễm hào phóng, nam uy vũ khí phách, nhìn qua trông như một phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa cử chỉ của hai người hào phóng quang minh, càng làm người ta không sinh ra chút tâm tư khinh thường nào cả.

Khi thuộc hạ của Trác Đông Minh dắt ngựa của hắn tới, Trác Đông Minh dùng sức một cái đã kéo Phượng Khương Trần lên trên ngựa, mọi người cùng ð lên một tiếng.

“Kẻ điên.

” Phượng Khương Trần hoảng sợ, không tự chủ được dựa vào lòng Trác Đông Minh.

“Ngồi cho vững, ta sẽ không phi lễ ngươi, ta cũng không buồn coi trọng diện mạo như thế này.

” Trác Đông Minh giục ngựa chạy như điên, một tay ôm lầy Phượng Khương Trần, thật là thoải mái dễ chịu, có một cảm giác nói không nên lời.

Tây Lăng Thiên Lâm và Tây Lăng Dao Hân đã dưỡng thương khỏi hẳn tiếp tục nằm vùng ở Đông Lăng, họ nhân cơ hội lười biếng, vừa tiếp xúc một chút với dư nghiệt của Chu Tương, bàn bạc không ít giao dịch bí mật.

Tâm tình của hai huynh muội thật tốt, đang thương lượng khi nào phải quang minh chánh đại đến Đông Lăng, ngẩng đầu một cái đã nhìn thầy hình ảnh Phượng Khương Trần và Trác Đông Minh cùng cưỡi một con ngựa.

“Nữ nhân này cũng không biết tránh né gì cả, nàng cảm thấy thanh danh của mình chưa đủ thối hay sao?” Chẳng biết tại sao, nhìn thầy Phượng Khương Trần và Trác Đông Minh xứng đôi như thế, Tây Lăng Thiên Lâm cảm thấy thật chói mắt.

“Đại ca, Vũ Văn Nguyên Hòa đi rồi, đương nhiên nàng phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa vững chắc, nói cách khác, dựa theo bản lĩnh gây thù hẳn khắp nơi của nàng, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

Tuy nàng và Cửu hoàng thúc, Lam Cửu Khánh coi như có chút giao tình, nhưng Cửu hoàng thúc là ai, ngài làm sao sẽ nhúng tay vào những chuyện vặt vảnh này, về phần Lam Cửu Khánh, võ công cao cường đúng là không tồi, nhưng chung quy y không phải hoàng tộc, không giúp được Phượng Khương Trần, thế tử Túc Thân Vương này đúng là lựa chọn tốt.


Đều là nữ nhân, Tây Lăng Dao Hân hiểu được hành động của Phượng Khương Trần, nhưng lại cảm thấy ghen tị là chính, dựa vào cái gì một nữ nhân như Phượng Khương Trần toàn quen biết những thanh niên tài tuần mà người bình thường không cách nào trèo cao được chứ? Mà chủ yếu vẫn là… Những thanh niên đó đều thật tôn trọng, không có ý khinh nhờn nàng.

Tây Lăng Dao Hân đã hiểu vì cái gì An Yên công chúa muốn hủy hoại Phượng Khương Trần đến như vậy, bởi vì nàng ta cũng giống như An Yên công chúa, cũng muốn Phượng Khương Trần phải tan vỡ.

“Rắc” một tiếng, Tây Lăng Thiên Lâm bóp nát cái chén đang cầm trong tay, mảnh vỡ cắt trúng ngón tay, máu chảy ra từ kẽ hở đó.

“Ca…” Tây Lăng Dao Hân vội vàng đứng lên, lấy khăn tay băng bó vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Lâm thì âm trầm không nói lời nào, chỉ nhìn theo bóng lưng Phượng Khương Trần rời đi.

Phủ Cửu vương.

Đông Lăng Vũ Cửu nghe thấy tin tức đó thì gật gật đầu, tỏ ý mình đã biết, đợi đến khi người báo tin đi rồi, trong mắt hắn lóe lên một ý cười tán thưởng, quả nhiên là một người thông minh, không uỗng công hắn tự mình tới cửa một chuyến.

Phượng Khương Trần thật là một con lừa cứng đầu, không đánh thì không chịu đi.

Ngự thư phòng “Thế tử Túc Thân Vương? Phượng Khương Trần quả nhiên có bản lĩnh, cũng đủ sợ chết.

” Hoàng thượng phất phát tay, ý bảo ám ảnh lui ra.

Ông cũng không để mắt đến Phượng Khương Trần, cái ông để ý là Phượng Khương Trần có giá trị lợi dụng hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui