Tần Dương Hầu phu nhân nghe vậy thì khẽ gật đầu, hai mắt đỏ ửng lên, nhưng nàng ta không rơi lệ, chỉ gật đầu: “Ta biết, đa tạ Phượng cô nương.
”
Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời, nàng có thể xác định Tần Dương Hầu phu nhân cũng có sinh lòng hoài nghi, nếu không thì lúc nàng vừa nói ra, vẻ mặt của đối phương không nên là khiếp sợ và phẫn nộ, mà phải là bất an sợ hãi.
Đường đường là Hầu phủ phu nhân mà lại trúng loại độc làm người ta không tra được, người có thể hạ độc trừ trượng phu của nàng ra thì không còn ai khác, cho nên Phượng Khương Trần mới cảm thấy thật đồng cảm.
Tần Dương Hầu phu nhân thật là một người lợi hại, không đến thời gian một chung trà, vẻ mặt của nàng ta đã khôi phục như thường, chỉ lên tiếng thỉnh cầu: “Phượng cô nương, có thể làm phiền ngươi kiểm tra cho con ta một chút không?”
Nàng ta tin tưởng Phượng Khương Trần, vô số đại phu thậm chí có cả thái y mà cũng không thể tra ra, hoặc là tra ra nhưng không dám nói, chỉ có Phượng Khương Trần là thực hiện được cả hai chuyện này.
Vẫn là người của nhà mẹ đẻ đáng tin cậy.
Tấn Dương Hầu phu nhân hết sức cảm kích Trác Đông Minh, nếu không có hắn…
Nghĩ đến hậu quả kia, Tắn Dương Hầu phu nhân cảm thấy thật hoảng sợ.
Chuyện đã đến nước này rồi, sao Tần Dương Hầu phu nhân có thể không rõ, lúc bệnh tình của nàng ta vừa trở nặng, biểu muội của trượng phu lập tức đến để hầu hạ, thay nàng ta chăm sóc trượng phu và hài nhỉ.
Hại mạng của nàng, ngủ trượng phu của nàng, giành con trai của nàng, sao thế gian này lại có loại nữ nhân ác độc đến mức này.
Giang Ngọc tiểu thư đã nhanh chóng mang tiểu thế tử đến, tiểu thế tử trông thật trắng trẻo, nhìn cứ như đứa trẻ trong tranh tết, chẳng qua đứa trẻ này lại không thân với mẹ ruột, mà lại gần gũi với Giang Ngọc tiểu thư kia.
Phượng Khương Trần không xen vào chuyện này, sau khi kiểm tra cho tiểu thế tử xong, xác định sức khỏe tiểu thế tử không có gì đáng ngại, Phượng Khương Trần lập tức trở lại chủ viện, chỉ nói thân thể Tắn Dương Hầu phu nhân suy yếu, điều dưỡng là được.
Tần Dương Hầu đầy mặt vui sướng, cảm thầy Phượng Khương Trần thuận mắt hơn nhiều, vẻ mặt hắn ta trở nên khá ôn hoà, nhưng Phượng Khương Trần càng nhìn nam nhân này lại càng cảm thấy ghê tởm.
Ngay cả thê tử kết tóc mà cũng hạ thủ được, nam nhân như vậy có thể chết xa bao nhiêu thì chết xa bấy nhiêu đi.
“Phượng Khương Trần, rốt cuộc biểu muội của ta bị bệnh gì?” Trác Đông Minh cũng không lỗ mãng như mặt ngoài, thấy dáng vẻ kia của Phượng Khương Trần thì biết ngay là có chuyện, vừa ra khỏi Phủ Tấn Dương Hầu, hắn ta lập tức hỏi ngay.
“Trúng độc.
” Phượng Khương Trần không có ý giấu giếm.
“Trúng độc? Đang yên đang lành tại sao lại trúng độc, những đại phu trước đó là sao? Đều là người chết cả rồi à? Tại sao không tên nào tra được bị trúng độc kia chứ? Phủ Tắn Dương Hầu, giỏi cho một phủ Tấn Dương Hầu.
” Trong cơn giận dữ, Trác Đông Minh bật người muốn quay đầu ngựa, quay lại phủ Tắn Dương Hầu để chát vần, nhưng lại bị Phượng Khương Trần kéo mạnh lại.
“Thế tử gia, đừng xúc động, ngươi vừa đến gây chuyện thì Tắn Dương Hầu và Tấn Dương Hầu phu nhân sẽ hoàn toàn trở mặt.
” Và cũng từ đây, hai nhà sẽ sinh ra thù hận, có một số việc không cần xử lý như vậy.
“Phượng Khương Trần, đó là biểu muội của ta, nếu không phải ta, không phải ta… thì vĩnh viễn sẽ không phát hiện.
” Vẻ mặt Trác Đông Minh mang đây hồi hận, mục đích hôm nay hắn đến Phủ Tắn Dương Hầu lại quá ích kỷ…
Trác Đông Minh đặt hai tay lên xương bả vai của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần đau đến mức nước mắt chảy ròng…
Mặc dù Trác Đông Minh không quay về phủ Tấn Dương Hầu, nhưng hắn lại giục ngựa chạy ra ngoài thành, Phượng Khương Trần âm thầm kêu khổ, muốn bảo Trác Đông Minh buông nàng ra, nàng không có hứng thú đi cùng Trác Đông Minh ra ngoài thành, nàng bề bộn nhiều việc, thật sự không có thời gian quan tâm mấy chuyện tranh đấu xấu xa của quyền quý.
Nhưng Trác Đông Minh là ai?
Là thế tử của Túc Thân Vương, bá vương cuối cùng của vương triều Đông Lăng, là một tên ăn chơi trác táng có thể bước vào bảng xếp hạng, chẳng qua tên này chưa bao giờ ức hiếp dân chúng, hắn chỉ chèn ép quý tộc mà thôi, hắn nói một thì không được là hai, căn bản không cho ai cơ hội phản đối cả.
Chạy thẳng một mạch đi thẳng vào một sườn núi nhỏ ngoài thành, mặc dù không cao nhưng tầm nhìn vô cùng tốt, hoàn cảnh chung quanh cũng rất tuyệt, sườn núi ngoại thành này thường xuyên có sĩ tử đến dạo chơi.