Hơi thở nóng rực làm người ta tê tê dại dại, Phượng Khương Trần không kịp suy nghĩ đã đẩy hắn ra: “Nói chuyện cho đàng hoàng được không, dựa sát vào như vậy làm gì chứ?”
Người nào cũng có phản ứng bản năng, không liên quan đến chuyện yêu thích hay không.
“Ngươi cảm thầy những lời vừa rồi ta nói có thể lớn tiếng được hay sao?” Trác Đông Minh trừng Phượng Khương Trần một cái: “Được rồi, đừng có nói nhảm nữa, ta giao chuyện của phủ Tấn Dương Hầu cho ngươi xử lý, ta không hy vọng làm lớn chuyện này.
”
Phủ Tấn Dương Hầu cũng không dễ đối phó, tuy nói việc này là phủ Tần Dương Hầu đuối lý, nhưng thật sự làm lớn ra thì cũng chỉ có thể xử lý bằng cách nhận lỗi, hai nhà không thể vì một nữ tử mà cắt đứt giao tỉnh.
“Trác Đông Minh, ngươi đừng quá đáng, chuyện này liên quan gì đến ta, ta chỉ là một đại phu.
” Phượng Khương Trần phát hiện mắt mình thật sự đui mù, sao lại cho rằng người này trung hậu lỗ mãng kia chứ?
Trung hậu lỗ mãng cái gì, đây chỉ là ngụy trang của hắn mà thôi, thực tế lại rất tinh ma.
“Ngươi là người biết chuyện, không xử lý tốt chuyện này thì ta sẽ giết ngươi diệt khẩu.
” Phân rõ phải trái?
Phân rõ phải trái với người của hoàng tộc à, đầu óc ngươi không bị cửa đập trúng đó chứ?
Nói xong, hắn đã phóng người lên ngựa.
“Phượng Khương Trần, hành động nhanh một chút, bằng không nếu biểu muội của ta xảy ra chuyện gì, ta tìm ngươi tính sổ.
” Nói xong, hắn giơ roi lên rồi quất ngựa trở về thành.
“Này… Trác Đông Minh, ít nhất ngươi phải mang ta về thành chứ.
” Phượng Khương Trần thấy trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Trác Đông Minh đâu nữa, nàng tức giận đến mắng to.
Tên khốn kia thật sự bỏ lại một mình nàng ở nơi này, thật quá đáng, đây là ngoài thành mà, nàng dựa vào hai chân để đi thì phải đi đến lúc nào chứ.
“Trác Đông Minh, tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi nhớ đó cho ta, muốn ta xử lý đúng không? Được, ta không phá cho phủ Tắn Dương Hầu long trời lỡ đất, ta sẽ không họ Phượng.
” Phượng Khương Trần nghiền răng nghiền lợi, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị Trác Đông Minh tính kế.
A…
Phượng Khương Trần tức giận đến mắng to, sao người nào cũng tinh quái ranh ma, khẳng định Trác Đông Minh không tiện ra mặt xử lý chuyện của phủ Tắn Dương Hầu, nhưng còn nàng, nàng lấy cái gì ra mặt kia chứ, nàng không có quyền cũng chẳng có thế.
Phượng Khương Trần buồn bực đến cực điểm, nhưng buồn bực đến mấy nàng cũng phải về kinh, thái dương đang đứng bóng trên đỉnh đầu, từ lúc đi ra ngoài đến bây giờ, nàng chưa từng dừng lại một lần nào, nàng vừa đói vừa mệt, nhưng dù đói lả mỏi mệt đến mấy cũng phải đi, nếu không nàng lại phải qua đêm ở ngoài thành.
Lần đầu tiên quần áo xốc xếch qua đêm ở vùng ngoại ô đã trở thành trò cười của hoàng thành, thiếu chút nữa mắt mạng, lần thứ hai thì thanh danh của nàng mắt sạch, suýt nữa bị nước miếng nhắn chìm chết, nếu phát sinh lần thứ ba…
Phượng Khương Trần run rẫy, nàng không dám tưởng tượng nếu xảy ra chuyện này một lần nữa, nàng còn có thể sống yên ở hoàng thành hay không?
Thật vất vả mới dựa vào chuyện chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng để cứu vãn thanh danh, lại phải ngã xuống vực sâu.
Hiện tại không cần phải cân nhắc đến chuyện gì nữa, về được thành trước rồi nói sau.
Phượng Khương Trần lần theo dấu chân ngựa mà Trác Đông Minh để lại, đi về hướng hoàng thành, hy vọng trước khi cửa thành đóng lại, nàng về kịp đến đó.
Phủ Cửu vương “Trác Đông Minh, hắn thật biết suy nghĩ thay cho Vương Cẩm Lăng, hừ… thanh danh của Phượng Khương Trần vốn đã không thể bước vào Vương gia, hắn còn không yên tâm cái gì.
” Đông Lăng Vũ Cửu ngồi ghế trên, một tay chống cằm, trong mắt lóe lên nụ cười khinh miệt.
“Phái người đi theo, đừng để nàng gặp chuyện không may.
” Cũng là thời điểm để Phượng Khương Trần chịu chút trừng phạt, để tránh nàng nghĩ chỗ nào trong thiên hạ này cũng đang thái bình, người nào cũng không tổn thương nàng.
“Tuân lệnh, Vương gia.
”