Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phủ Lăng Vương.

“Chuẩn bị ngựa xe, bổn vương phải ra khỏi thành.

” Đông Lăng Tử Lãng ra hiệu cho nha hoàn thay quần áo cho hắn.

Hắn biết, nếu Phượng Khương Trần trở về thành vào lúc nửa đêm, hoặc là sáng sớm mới trở về, đời này hắn cũng đừng nghĩ nạp Phượng Khương Trần làm trắc phi.

Phủ Túc Thân Vương “Ngu ngốc, sao ta lại có một tôn tử ngu xuẫn như con… con, con bảo ta phải nói con như thế nào đây?”
Túc Thân Vương nghe Trác Đông Minh thuật lại mọi chuyện, tức giận đến mức cắn răng.

“Gia gia, lúc ấy con chỉ tâm huyết dâng trào, nhưng không phải kết quả vẫn rất tốt sao, ít nhất Phượng Khương Trần tra ra dị thường của biểu muội.

” Trác Đông Minh cực kỳ uất ức.

Hắn chỉ hỏi thăm thê tử tương lai của mình thì có gì sai kia chứ, thật là.

Từ lúc xảy ra chuyện của Vũ An quận chúa, những người muốn kết hôn trong hoàng thành này ai không sợ hãi, sợ mình cưới về một tàn hoa bại liễu, vừa lập gia đình đã đội một cái mũ xanh biếc trên đầu.

Thê không phải là thiếp, thiếp chỉ là đồ chơi, tùy tiện đuổi đi là được rồi, nhưng mà thê thì không, cưới về mà phát hiện lầm cũng không thể tùy tiện bỏ vợ, nếu bỏ thì sẽ từ thông gia hóa thành cừu gia.


“Con… con… con thật sự muốn chọc chết ta.

” Túc Thân Vương giận dữ đến mức muốn gầm lên, thật sự hận sắt không thành thép.

Ông ta tức giận vì cái gì? Nguyên nhân là vì Trác Đông Minh để Phượng Khương Trần ở ngoài thành.

“Tên khốn kiếp, còn không mau… mau đi đón Phượng Khương Trần trở về cho ta, về sau đừng trêu cợt nàng như vậy nữa.

” Túc Thân Vương giận dữ.

“A? Vì cái gì?” Trác Đông Minh khó hiểu, không phải là một Phượng Khương Trần thôi sao, trêu cợt thì đã thế nào.

“Vi cái gỉ? Con còn hỏi ta vì cái gì, con không thể phóng tầm mắt ra xa hơn một chút hay sao? Ta bảo ngươi làm thân với Vương Cẩm Lăng, sao con còn không bằng một nửa của Vương Cẩm Lăng vậy hả?
Con cho là Phượng Khương Trần vẫn là Phượng Khương Trần ngày xưa hay sao, cũng chỉ có đám người không đầu óc của phủ Trần Quốc Công mới nghĩ là Vũ Văn Nguyên Hòa đi rồi, Phượng Khương Trần sẽ không còn chỗ dựa nữa.


mấy thì đầu óc nhất định phải tỉnh táo, bằng không chết thế nào cũng không biết.

“Chẳng lẽ là nhờ Phượng Khương Trần? Không có khả năng, nếu thật sự như vậy, sao Hoàng thượng lại buông tha cho nàng.


” Trác Đông Minh không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, nhưng chủ yếu là do hắn không thể chấp nhận.

Làm sao một nữ nhân có được bản lãnh như vậy.

Nhưng mà lời của gia gia…
Mặc kệ Trác Đông Minh có tin lời Túc Thân Vương hay không, hắn cũng phải đi tìm Phượng Khương Trần, bởi vì Túc Thân Vương đã hạ lệnh, nếu trước khi trời tối tìm không ra Phượng Khương Trần thì hắn cũng đừng trở lại nữa.

Trác Đông Minh cực kỳ không vui, nhưng hắn không dám phản bác lời mệnh lệnh của gia gia, hắn cứ lề mề nửa ngày, cuối cùng cũng lê bước chân đến được cửa thành.

“Thế tử gia.

” Tướng sĩ thủ thành lập tức tiến lên hành lễ với hắn.

“Miễn lễ.

” Trác Đông Minh rất lớn lối mà nói.

“Thế tử gia, thế tử gia nào?” Một chiếc xe ngựa vừa chạy ra cửa thành, nghe ba chữ này thì ngừng lại, một thị vệ thông minh nhanh nhạy vội chạy đến tìm kiếm đáp án.

“Thế tử Túc Thân Vương Trác Đông Minh, trong xe ngựa là chủ tử của Lăng Vương phủ.

” Trác Đông Minh nhìn thấy dấu hiệu phía trước xe ngựa thì tung người xuống ngựa.

Lăng Vương còn chưa đại hôn, theo lý chỉ có Đông Lăng Tử Lãng mới có tư cách dùng xe ngựa do nội vụ phủ chế tạo, nhưng Lăng Vương bị thương chưa lành kia mà? Trác Đông Minh cảm thấy rất kỳ quái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận