Nữ tử mà nằm mơ hắn cũng muốn nâng niu trong lòng bàn tay, mà Trác Đông Minh này lại để nàng lại một mình chốn hoang dã, quá đáng, thật quá đáng.
Ánh mắt Đông Lăng Tử Thuần nhìn Trác Đông Minh giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Trác Đông Minh càng ngày càng buồn khổ.
Đây là chuyện gì thế này, sự xuất hiện của Lăng Vương đã làm hắn cảm thấy kỳ quái, khi nào mà Thuần Vu quận vương lại có giao tình tốt như vậy với Phượng Khương Trần kia chứ?
Gia gia nói không sai, hắn thọc trúng tổ ong vò vẽ rồi, nếu chỉ hơi ức hiếp nữ nhân Phượng Khương Trần này một chút thì không sao cả, nhưng nếu làm quá đáng thì coi như…
Gặp phiền phức to rồi.
Mà điều làm Trác Đông Minh kỳ quái là, rõ ràng gia gia nói Cửu hoàng thúc cũng có quan hệ với Phượng Khương Trần, nhưng khi nghe Phượng Khương Trần gặp chuyện không may, sao Cửu hoàng thúc lại không tỏ thái độ gì cả?
Nghĩ đến Cửu hoàng thúc, Trác Đông Minh cũng cảm giác sau lưng phát lạnh, vội vàng hất bay suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hiện giờ hắn đã đủ đau đầu, mà cũng không có người nào ra tay giúp hắn, ánh mắt Lăng Vương nhìn hắn cũng tràn đầy trách cứ, Vương Thất thì không cần phải nói, trực tiếp khinh bỉ hắn.
AI…
Nếu thêm Cửu hoàng thúc vào, hắn trực tiếp không sống nỗi nữa.
“Thuần Vu quận vương, chúng ta chờ một chút, có lẽ Phượng Khương Trần sẽ tự trở về thành, các ngươi biết bản lĩnh của nàng không kém mà.
” Với tình huống hai lần trước mà vẫn có thể về kinh, lần này cũng không có ai mưu hại nàng.
“Tốt nhất là vậy, nếu Phượng Khương Trần xảy ra chuyện gì không hay, ta không để yên cho ngươi đâu.
”
Đông Lăng Tử Thuần cảnh cáo Trác Đông Minh một tiếng, sau đó lập tức không để ý tới hắn, vội mang theo nhân mã của mình đi tìm người…
Cách mỗi một canh giờ, người ở lại hoàng thành sẽ đưa tin tức đến, nhưng ba canh giờ đã trôi qua mà Phượng Khương Trần vẫn chưa trở về thành, cả con đường này đã được lùng sục một lần.
“Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần, ngươi ở đâu, nghe được thì trả lời ta một tiếng.
” Vương Cẩm Lăng lớn tiếng kêu gọi, màn đêm yên lặng cũng trở nên ồn ào ầm ï.
Vương Thất nghĩ đến lần trước, lúc hắn ta và Phượng Khương Trần gặp nạn.
phát hiện, sau đó rất hùng hổ mà bắt về.
Mười tám cao thủ xuất động chỉ vì bắt Phượng Khương Trần, nhìn thấy cảnh tượng này, Phượng Khương Trần chỉ muốn bật cười, những người này quá coi trọng nàng rồi.
Mười tám cao thủ? Được, nàng đành thúc thủ chịu trói để giữ lại thể lực.
Ban đầu mười tám cao thủ còn nghĩ sẽ có một trận đại chiến, nhưng không ngờ Phượng Khương Trần căn bản không có tính toán ra tay, rất phối hợp mà đứng tại chỗ, chờ bọn họ trói lại.
Dáng vẻ thong dong trấn định kia giống như người đi ra ngoài dạo chơi, chẳng có chút chật vật và sợ hãi nào của một tù nhân.
“Phượng Khương Trần, ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta chính là vây cánh của Chu Tương, hôm nay chúng ta đến là vì giết ngươi.
” Người dẫn đầu thấy Phượng Khương Trần như vậy, đành nhắn mạnh thân phận của mình một lần nữa.
.