Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Ngựa dừng, Phượng Khương Trần còn chưa kịp định thần lại đã bị một người bế đi như một con chó nhỏ, xoay qua bảy phương tám hướng hoàn toàn không xác định nồi.

Phượng Khương Trần chỉ biết là mình đang đi tới một chỗ vùng trũng, nếu nàng đoán không nhằm thì những người này đang mang nàng tới một nơi tương tự như một cung điện dưới lòng đất, càng chạy càng cảm thấy lạnh, cảm giác xung quanh đều là âm khí dày đặc.

Rồi không hề báo trước “Bộp” một tiếng, người này trực tiếp ném Phượng Khương Trần xuống đất, may mà Phượng Khương Trần phản ứng nhanh đưa hai tay lên ôm đầu, lăn mấy vòng trên mặt đất.

Thật đáng xấu hổ, nhưng vẫn chưa sắp mặt thì vẫn tính là ngã đẹp.

“Ha ha ha…”
Một bộ dạng mắt hết cả hình tượng, toàn bộ những người bên trong không khỏi bật cười.

“Phượng Khương Trần, ngươi đúng là khiến ta kinh ngạc ngay lần gặp đầu tiên.

” Một thanh âm nhẹ nhàng nhưng u ám vang lên, đánh gãy hết thảy những tiếng cười nhạo.

Phượng Khương Trần từ mặt đất đứng dậy, hơi xoa bóp cánh tay, nói: “Cảm ơn vì lời khen, nhưng ta không có ý định gặp ngươi.



“Không gặp ta? Ngươi cho là ngươi có thể quyết định ư?”
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói, giây tiếp theo cả người nàng ngã vào vòng tay của một nam tử, trên người người này có mùi thơm nồng nặc của long diên hương.

Là người trong hoàng tộc?
Không phải tàn dư của Chu Tương sao?
Sau một hồi sững sờ, miếng vải đen trên mắt Phượng Khương Trần bị lấy đi, Phượng Khương Trần nhắm chặt hai mắt, không có ý định muốn biết người đối diện là ai.

Nam tử một tay ôm Phượng Khương Trần, tay kia cầm miếng vải đen che mặt.

“Phượng Khương Trần, cái này để làm gì?” Nam tử kia kiểm tra chiếc khăn, không phát hiện điều gì bắt thường.

“Miếng vải ngươi đưa dơ quá, hại mắt.

” Sự đụng chạm khiến cơ thể Phượng Khương Trần hơi cứng lại, không dám nhúc nhích, bộ dáng không tự nhiên này khiến nam tử hài lòng, ném miếng vải đen xuống mặt đất, vươn tay nắm lấy cằm Phương Khương Trần.

“Mở mắt ra nhìn ta.



“Không.


“Ta đếm tới ba, nếu ngươi không mở mắt ta sẽ hôn ngươi, hôn đến khi nào ngươi mở mắt mới thôi.

” Nam tử xoa ngón tay thô ráp lên môi Phương Khương Trần, vừa mập mờ lại thiếu nghiêm túc.

Phương Khương Trần thấy ớn ớn trong lòng, đúng là một tên vô liêm sỉ khiến người khác buồn nôn, nàng nghiến răng mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt được phóng đại trước mắt.

Làn da trắng nõn, hệt như đã nhiều năm không hứng ánh nắng mặt trời, đôi mắt phượng dài và thanh mảnh, lộ ra những tia lạnh lẽo, ngũ quan nhìn qua nữ tính nhưng cũng không hề nữ tính chút nào.

Phượng Khương Trần cảm giác ưu điểm tốt nhất khi xuyên đến thời cỗ đại chính là trai đẹp rất nhiều, trong số những người mà nàng biết thì không có ai là đẹp nhát, cho dù không phải là ngũ quan tuyệt đỉnh thì cũng là khí chất cực tốt.

Chỉ là, sao nhìn nam tử trước mặt lại thấy quen thuộc quá vậy? Phượng Khương Trần suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên, miệng mở thành hình chữ O.

Nam tử này trông hơi giống Chu Hằng, nhìn qua có năm phần giống Chu Hằng lúc mới tới Phương phủ vẫn còn ốm yếu trước đây, nhưng nam tử này còn đẹp hơn Chu Hằng.

“Ngươi là ai?” Trên đời không có người nào vô cớ giống người nào, rốt cuộc nam tử này có quan hệ gì với Chu Hằng.

Phượng Khương Trần nghe thấy tim mình đập thình thịch.

Chu Hằng là người Nam Lăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận