Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Chết tiệt, quả nhiên người qua đường không thể nhặt, lỡ như Chu Hằng là gián điệp của Nam Lăng gài tới Đông Lăng thì nàng chết chắc, chứa chấp gián điệp là tội phản quốc, một khi điều này xảy ra khẳng định không ai cứu được nàng.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Nam tử không trả lời mà hỏi lại, đồng thời ôm Phượng Khương Trần ngồi cố định lên đùi mình.

Đệt, Phượng Khương Trần sốc muốn chết.

Tên này nghĩ nàng là gì vậy, hết bồi rượu rồi nữ nhân nỗi tiếng trong kỹ viện, khi gặp nhau nếu không phải ôm hôn thì cũng là xoa xoa nhéo nhéo.

Nhưng mà… người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Phượng Khương Trần đang cố hết sức để lờ đi hơi thở của nam tử cùng tư thế khó xử này, cười cười: “Ta đang nghĩ, trên đời này sao lại có người đẹp đến vậy, vẻ đẹp của công tử thật khiến người ta kinh SỢ.

Vẻ đẹp của nam tử này không còn gì phải nghi ngờ, nàng bị người này ôm trong lòng, người không biết còn tưởng hắn mới là người đang cố chịu đựng.


Đương nhiên sự ngả ngớn vô sỉ này cũng thật sự khiến người ta kinh ngạc, nàng chưa từng gặp qua người nào vô liêm sỉ như vậy.

“Ha ha ha, ngươi dũng cảm thật, ta cứ tưởng nữ nhân ở Đông Lăng đều được dạy là tam trinh cửu liệt, đụng chút là tìm chết, không ngờ ngươi còn có lá gan đùa giỡn với bản công tử.

” Mĩ nam này biết đây không phải là điều Phượng Khương Trần nghĩ, nhưng hắn không hỏi sâu.

Đôi mắt phượng dài và thanh mảnh lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị khó đoán.

Phượng Khương Trần tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Tam trinh cửu liệt? Nói vậy ta đã chết hơn vạn lần rồi.

Nữ nhân Đông Lăng? Công tử không phải người Đông Lăng?”
“Phượng Khương Trần, lòng hiếu kỳ của ngươi quá mạnh.

” Nam tử khoác tay lên vai Phượng Khương Trần, thể hiện rõ hắn đang quấy rối và chọc giận nàng.

Phượng Khương Trần quá mức bình tĩnh, không thể lấy được thông tin gì từ một người như vậy, mĩ nam tử không tin đời lại có một nữ nhân nào có thể giữ được bình tĩnh trước sự trêu chọc của mình, tay hắn trượt xuống, nắm lấy tay Phượng Khương Trần mà đùa nghịch.

Mười ngón tay bị người ta nắm lấy, Phượng Khương Trần cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tên này làm ơn đừng có “lỡ” bẻ gãy tay nàng đấy.

Cũng may hắn không có ý định này, chỉ ghé sát vào tai nàng nói: “Phượng Khương Trần, ở lại đây làm ấm giường cho bản công tử, bản công tử có thể tha cho ngươi một mạng.


“Làm ấm giường? Công tử, Khương Trần không biết làm ấm giường, Khương Trần chỉ biết chữa bệnh.


Ta thấy hình như công tử đang bị thương, không bằng ta băng bó vết thương cho công tử trước.

” Phượng Khương Trần đưa tay ra trước, ngăn cho nam tử này ngày càng tới gần.

Sự trong sạch không quan trọng bằng mạng sống, nhưng cũng không thể đánh mất nó một cách không rõ ràng.

“Bị thương? Ngươi biết bản công tử bị thương?” Tay mĩ nam tử đặt ở trên eo Phượng Khương Trần hơi siết lại, Phượng Khương Trần chỉ thấy hô hấp mình cứng lại, tiến lại gần hắn.

“Ta rất nhạy cảm với mùi máu, công tử có dùng hương nhưng vấn không thể giấu được mùi máu kia.


Thực ra nếu không tới gần nàng cũng không ngửi được, thế nhưng tên này lại cố tình trêu chọc nàng.

Mĩ nam cần thận đánh giá Phượng Khương Trần, sau khi xác nhận nàng không nói dối mới cười nói: “Người ta đồn rằng Phượng Khương Trần chữa trị chắn thương rất tốt, xem ra không phải là giả, hôm nay bản công tử cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi xử lý tốt vết thương của bản công tử, bản công tử sẽ cho ngươi trở về Nam Lăng.



“Nam Lăng? Ngươi không phải chân tay của Chu Hằng? Ngươi là người Nam Lăng?” Phượng Khương Trần thở dài, lời vừa nói ra đã khiến nàng hối hận.

Bây giờ đám người này sẽ không bỏ qua cho nàng.

Quả nhiên, nam tử trước mặt đưa tay nhéo cổ Phương Khương Trần: “Ngươi rất thông minh, nhưng người thông minh thì thường không sống được lâu.


“Là ngươi nói cho ta.

” Phượng Khương Trần cố gắng biện hộ, nàng chắc chắn nam tử này cố ý tiết lộ thân phận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận