Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nói đến đây Nam Lăng Cẩm Phàm dừng một chút, chờ đợi phản ứng của Phượng Khương Trần, không làm hắn thất vọng, hô hấp của Phượng Khương Trần dần trở nên rối loạn.

“Nghe người ta nói rằng Phượng Khương Trần yêu thích Cửu Hoàng Thúc, quả nhiên lời đồn không sai.


Nam Lăng Cẩm Phàm cười đắc ý: “Thế nào? Bị người mình thích lợi dụng có cảm giác ra sao?”
Có cảm giác như thế nào à?
Nàng không cảm thấy có cảm giác gì, chỉ thấy cả người lạnh lẽo, tuyệt vọng đến tột cùng, nếu Cửu Hoàng Thúc đang đứng trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ hỏi hắn một câu: “Tại sao?”
Tại sao? Đương nhiên là vì nàng có giá trị, nàng là ai đối với Cửu Hoàng Thúc, Cửu Hoàng Thúc sao có thể quan tâm nàng đang nghĩ gì, sao có thể quan tâm nàng có đang thương tâm khổ sở gì hay không.

Là nàng yêu thích Cửu Hoàng Thúc, cũng không phải Cửu Hoàng Thúc yêu thích nàng, Cửu Hoàng Thúc lợi dụng nàng ra sao cũng là do tự phạm phải.

Hèn hạ, vài ba lần đưa ra cửa cho người ta nhục nhã.

Cửu Hoàng Thúc!
Khi những người ở Đông Lăng thà thả Nam Lăng Cẩm Phàm đi chứ không ra tay, nàng lập tức hiểu được người đứng sau mọi chuyện không phải là Túc Thân Vương, cũng không phải Đông Lăng Tử Lãng, lại càng không thể là một vị Vương gia nào khác.


Túc Thân Vương và Đông Lăng Tử Lãng sẽ không quan tâm đến chuyện nàng sống hay chết, chứ đừng nói đến một vị Vương gia nào khác, nàng không quen biết bọn họ thì sao họ có thể quan tâm đến đến chuyện đấy được.

Chỉ có Cửu Hoàng Thúc còn muốn sau này lợi dụng nàng mới tha cho nàng một mạng.

Phượng Khương Trần gắt gao cắn môi, mùi máu tanh quen thuộc tràn ra giữa những kẽ răng, thế nhưng nàng lại không cảm nhận được gì.

Giống như là ngàn mũi kim đâm vào tim, giống như là cổ bị ai đó bóp nghẹt, nàng đau đến mức không thở nỗi.

Nàng không ngừng tự nhủ với bản thân, Cửu Hoàng Thúc không thích nàng, đối với Cửu Hoàng Thúc mà nói nàng chỉ đơn giản là một nữ nhân yêu thích hắn, ngoài nàng còn có hàng nghìn hàng vạn nữ nhân khác cũng thích hắn, sao hắn có thể để nàng vào trong mắt.

Có thể tha cho nàng một mạng đã là quá may mắn.

Tuy nhiên trong lòng vẫn chịu không nổi mà cảm thầy đau đớn, nước mắt không nhịn được mà lặng lẽ rơi.

Nam Lăng Cẩm Phàm thấy Phượng Khương Trần đang chìm vào bi thương, trong mắt hiện lên một nét cười đắc ý, hai tay kéo dây cương tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này hắn không cần lo lắng về việc Phượng Khương Trần giở trò hay không nữa.



ngươi đã làm gì vậy? Thế mà lại để Nam Lăng Cẩm Phàm đưa đi mắt.


“Vương gia bót giận, là do thuộc hạ vô dụng.

” Người đến báo cáo sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, toàn thân run lẫy bẩy.

Mặt mày Vương gia lúc nào cũng là một bộ lạnh như tiền không đổi, chưa từng thấy Vương gia nỗi giận bao giờ.

“Bớt giận? Các ngươi nói bản vương bớt giận kiểu gì? Bản vương không nuôi người vô dụng, truyền lệnh của bản vương, những người tham gia hành động đêm nay sau khi trở về mỗi người nhận một trăm gậy, tướng lĩnh nhận gấp đôi.


“Vâng.


Đông Lăng Vũ Cửu bước ra cửa.

“Vương gia?” Thái giám bên người Đông Lăng Vũ Cửu bị cơn tức giận của hắn làm cho khiếp đảm, bắt chấp tiến lên.

“Chuẩn bị ngựa, bản vương phải rời thành.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận