Sau nhiều lần bị từ chối, sắc mặt Nam Lăng Cẩm Phàm tương đối lúng túng, nếu bản thân không sử dụng được nhân tài như Lam Cửu Khánh thì chỉ còn cách giết người, tuy nhiên nghĩ một chút về thực lực của mình so với Lam Cửu Khánh, Nam Lăng Cẩm Phàm phát hiện hắn hoàn toàn không có chút khả năng thắng nào.
Bây giờ Phượng Khương Trần đang ở trong tay Lam Cửu Khánh, hắn có muốn cướp lại cũng không cướp được, xem ra hôm nay hắn xác định rồi, trời cũng đã gần sáng, hắn không đi không được.
“Lam thiếu hiệp, lời mời này vẫn luôn có hiệu lực, cánh cổng của Nam Lăng vẫn sẽ luôn mở vì Lam thiếu hiệp đây.
” Nam Lăng Cẩm Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định nói với Lam Cửu Khánh, dù không được đáp lại cũng không hề tức giận, hắn nhìn thoáng qua Phượng Khương Trần, cười nói: “Phượng Khương Trần, chúng ta sẽ còn gặp lại, hi vọng lần tới ngươi vẫn sẽ may mắn như vậy.
”
Nói xong Nam Lăng Cẩm Phẩm giơ roi, quất ngựa rời đi.
“Lần sau ta có còn may mắn như vậy hay không thì ta không biết, nhưng ta biết ngươi sẽ không còn lần sau.
” Nam Lăng Cẩm Phàm vừa rời đi, Phương Khương Trần rời khỏi vòng ôm của Lam Cửu Khánh, rút súng nhắm vào hắn.
Cò súng buông ra, một tiếng nỗ vang lên, theo đó một viên đạn bay ra khỏi luồng.
Nam Lăng Cẩm Phàm nghe được tiếng động từ phía sau, hắn vội nghiêng người, tuy nhiên hắn đã xem thường tốc độ của viên đạn, viên đạn sượt qua bên vai hắn, một luồng cảm giác nóng rát truyền đến.
“Loại vũ khí gì đây?” Bả vai bị tước đi mắt một mảng thịt, lộ ra cả xương cốt bên trong, hắn cách Phượng Khương Trần cả trăm mét mà vẫn có thể bị thương nặng như vậy.
Nam Lăng Cẩm Phàm quay đầu lại quan sát, phát hiện lại có thêm một viên đạn khác đang bay lại phía mình, cổ tay vừa định nâng thanh đao lên, không ngờ viên đạn kia thế mà lại có thể xuyên qua mặt đao.
“Thật lợi hại!”
Sắc mặt Nam Lăng Cảm Phàm vô cùng khó coi, hắn chắc chắn người sử dụng vũ khí này là Phượng Khương Trần, thế nhưng nàng ta có vũ khí lợi hại như vậy tại sao không sử dụng sớm hơn?
Không đúng… Lúc hắn ném Phượng Khương Trần xuống nước trên người nàng ta hoàn toàn không có loại vũ khí nào, là Lam Cửu Khánh đưa cho nàng ta? Không có khả năng, nếu như Lam Cửu Khánh muốn giết hắn thì cũng không cần sử dụng vũ khí.
Giữa những luồng ánh chớp cùng đá lửa va chạm, Nam Lăng Cảm Phàm suy nghĩ đủ mọi loại trường hợp, cuối cùng vẫn không thể hiểu nỗi rốt cuộc thứ vũ khí trên tay Phượng Khương Trần là gì và từ đâu ra.
Thứ vũ khí kia của Phượng Khương Trần lại lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, Nam Lăng Cẩm Phàm biết hôm nay hắn bàn bạc bắt thành, chỉ có thể cắn răng ngậm máu, nắm chặt vét thương rời đi trước.
“Phượng Khương Trần, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tính số với ngươi.
”
“Đi…”
Hắn cũng không để ý tới vết thương trên vai, tức tốc rời đi…
*Xem như ngươi chạy nhanh.
” Trước khi Phượng Khương Trần kịp bắn phát súng thứ ba đã không thấy bóng dáng của Nam Lăng Cẩm Phàm đâu nữa, đành phải oán giận buông súng xuống.
“Lam Cửu Khánh, cảm ơn ngươi rất nhiều.
” Từ khi biết Lam Cửu Khánh là người cứu mình, Phượng Khương Trần vẫn không biết rốt cuộc mình nên cảm thấy ngạc nhiên hay thất vọng.
Nhưng kết quả vẫn tốt hơn nhiều so với việc không có ai cứu.
“Tiện đường thôi, mạng ngươi vẫn còn tốt.
Nhưng ngươi lại nợ ta thêm một lần nữa, ngươi lấy cái gì trả đây?” Nhìn thấy quần áo Phượng Khương Trần nát như dưa muối, đôi mắt Lam Cửu Khanh trầm xuống, lại nhìn qua cần cổ nàng đầy vét tích, đôi mắt hắn càng lạnh hơn nữa.
Ha…
Phượng Khương Trần đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, hình như là do quần áo nửa ướt nửa khô trên người, nàng đưa hai tay lên xoa xoa cánh tay, cảm giác ấm áp hơn một chút mới buông ra.
“Không phải lần trước ngươi nói muốn ta cứu giúp một người sao? Như vậy có được không?” Nàng không hi vọng không giống với lần trước để cho nàng đi giết người.
Chức nghiệp của nàng tuy tư tưởng luật pháp yếu ớt, nhưng không có nghĩa nàng là một người thích giết chóc, nàng cũng chưa từng chủ động muốn giết người.