Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đại thẩm kia vừa nghe vậy liền hoảng hồn, vội vàng nói mình trong sạch, nhưng lại không có người nào để ý đến bà ta.
“Phượng cô nương, ta sai lầm rồi, cái miệng ta tỉ tiện, ngài có tâm địa Bồ Tát xin hãy bỏ qua cho ta đi, ở nhà ta trên có già dưới có nhỏ.

..

” Đại thẩm bán lê đến lúc này mới hoảng sợ thất sự, liên tục cầu xin Phượng Khương Trần tha thứ.
Bà ta không hiểu mình sai cái gỉ, ngày thường bà ta mắng chửi hàng xóm láng giềng đều như vậy, có một cô nương nhà tú tài vì bị bà ta mắng vài câu mà không còn mặt mũi nào liền thắt cổ tự sát.


Có máy tiểu nương tử bởi vì bà ta mắng vài câu mà bị nam nhân trong nhà mình đánh, sao hôm nay lại không giống như vậy?
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, lười nghe bà ta nói tiếp.
Người ta đều nói dân chúng bình thường là đáng thương nhất, nhưng lại không biết trong số những người đáng thương cũng có những người cực kỳ đáng giận .
Đại thẩm bán lê thấy cầu xin Phượng Khương Trần không có hiệu quả, lại lớn tiếng nói: “Phượng cô nương, ta thật sự oan uỗổng mà, bởi vì có người, có người cho ta tiền, bảo ta chờ ngài ở chỗ này, thầy ngài là phải chửi ngay, các vị quan gia xin hãy tin ta.”
“Thật sự có người trả tiền cho ta mà…”
Đại thẩm bán lê bị người ta chặn miệng kéo xuống, cửa thành lại khôi phục sự im lặng, Phượng Khương Trần mở mắt ra, nhìn về phía đám người vây xem: “Các ngươi còn có lời gì muốn nói sao?”
Không còn khí thế bức người nữa nhưng lại làm cho đáy lòng mọi người phát lạnh, lắc đầu liên tục, nhao nhao lui về phía sau.
“Không có thì cút ngay cho ta.”
“Vâng, vâng, vâng…”
Đám người tản ra ngay lập tức.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận và nỗi ấm ức trong lòng, không nhìn cảnh người qua đường chỉ trỏ mình, bước từng bước về phía Phượng phủ.
Trong đầu lại hồi tưởng lời nói của đại thẩm bán lê: “Có người cho ta tiền, để ta đứng đây chửi.”
Rốt cuộc là người nào nhất định muốn giết chết nàng không tha, nàng chỉ là một cô gái mồ côi, rốt cuộc nàng chắn đường của ai mà nhất định phải muốn nàng chết.
Lạnh quá, lạnh quá, rõ ràng đã là đầu hạ mà Phượng Khương Trần lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, hoàng thành này như là một con mãnh thú chuyên ăn thịt người…

“Ngọc Hân à, người kia là do muội sắp xếp à?” Tây Lăng Thiên Lâm vốn tưởng rằng người phụ nữ chửi bới lung tung nọ chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hóa ra do người có lòng kích động.
Nghĩ lại cũng đúng, dù người bình thường muốn nói gì đó cũng không dám nói khó nghe như vậy, nói thế nào Phượng Khương Trần cũng được coi là tiểu thư nhà quan.

Tuy rằng sa sút rồi nhưng không phải là người dân chúng bình thường có thể bắt nạt.
“Không phải muội.” Mặc dù nàng ta cũng muốn, có điều nàng ta đâu có thời gian quan tâm tới máy chuyện vặt vãnh này, hơn nữa nàng ta coi thường thủ đoạn thấp kém như thế.
“Vậy rốt cuộc là ai có thù hận với Phượng Khương Trần thế nhỉ? Còn lôi chuyện cha mẹ nàng ta ra nói?”
Tây Lăng Thiên Lâm tin Ngọc Hân không dám gạt hắn ta.
Người xưa rất mê tín, họ cho rằng chỉ có những kẻ ác mới chết không có chỗ chôn thân, không còn hài cốt.

Tuy nhiên, mắng chửi Phượng phụ và Phượng mẫu chết không có chỗ chôn, hài cốt không còn chẳng khác nào đâm vào nỗi đau sâu nhất trong lòng người ta…

May mắn thay, Phượng Khương Trần cũng không kiêng dè như vậy, nếu không chuyện hôm nay bị làm ầm lên, danh tiếng của Phượng Khương Trần, Phượng phụ, Phượng mẫu sẽ bị lan truyền bậy bạ.

Người chết là lớn nhất, ngay cả người đã chết cũng lôi ra nói, chứng tỏ kẻ đứng phía sau thật quá đáng.
Như vậy xem ra, kẻ đứng phía sau muốn Phượng Khương Trần bị ế suốt đời? Bằng không sao lại dùng thủ đoạn thấp hèn thế chứ?
Tây Lăng Thiên Lâm lắc đầu, hắn ta không muốn quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.

Sắp đến ngày sinh nhật của hoàng thượng Đông Lăng, bây giờ điều quan trọng nhất hắn ta nên làm là làm thế nào đục nước béo cò, vương triều Đông Lăng ở trong mắt Tây Lăng Thiên Lâm là một miếng thịt béo bỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận