Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Sau khi tắm rửa xong, Phượng Khương Trần đi tới nhà gỗ nhỏ, Tôn Tư Hành đang chờ nàng ở đó, vừa trông thấy nàng bèn đứng bật dậy.

“Sư phụ ơi, người không sao chứ?” Tôn Tư Hành giống như Chu Hằng, đều cả đêm không ngủ.

“Ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, ngươi tìm giúp ta ít thuốc tan máu bằm và tìm một y nữ thoa thuốc giúp ta.

” Nàng không ngại để Tôn Tư Hành giúp nàng thoa thuốc, nhưng nàng bị thương ở eo, cho dù nàng chịu thì Tôn Tư Hành cũng không đồng ý.

Mặc dù nói đại phu không phân biệt nam nữ, có điều người làm được điều đó vẫn chưa nhiều lắm.

*Dạ, được được, sư phụ ơi, vết thương của người?” Tôn Tư Hành chỉ phần cổ lộ ra ngoài của Phượng Khương Trần, hắn dùng mắt hỏi có phải chỗ này không, nếu chỉ có chỗ này thì hắn giúp cũng được, dù sao vết thương quan trọng hơn.

Phượng Khương Trần hiểu ý của hắn, nàng chỉ chỗ mình bị thương: “Nghiêm trọng nhát là ở phần eo, bị bằm tím sưng đỏ tổn thương tới gân cốt.



Nếu là ngày thường, nàng sẽ trêu chọc hắn vài câu, có điều hôm nay nàng không có tâm trạng.

Nhìn theo Phượng Khương Trần chỉ, ánh mắt Tôn Tư Hành dời xuống eo nàng, ngay sau đó gương mặt hắn liền đỏ lên.

“Sư, sư phụ, đệ tử…” Tôn Tư Hành gấp đến độ sắp khóc, hắn nào có ý trêu chọc sư phụ!
Mặc dù sư phụ trẻ hơn hắn, nhưng hắn vẫn luôn tôn trong sư phụ!
“Tôn Tư Hành à, ngươi là một đại phu, trong mắt đại phu chỉ có bệnh nhân, ngươi cần mở lòng mình ra như thế người bệnh mới tin tưởng ngươi, mới không ngại tới lễ giáo nam nữ.

Ta không ngại để ngươi bôi thuốc giúp ta, nhưng ta biết ngươi sẽ để ý.

” Phượng Khương Trần tức giận, gõ nhẹ lên đầu hắn.

Tôn Tư Hành này trông lớn thế đây nhưng đầu óc còn ngây thơ lắm, chẳng phải nói nam tử ở thời đại này mười ba tuổi đã có nha đầu thông phòng, mười lăm tuổi còn trai tân đã là kì tích lắm rồi.

Sao thằng nhóc Tôn Tư Hành này mười bảy tuổi rồi mà còn đơn thuần thế nhỉ?
Có lẽ do phụ thân hắn quản lý chặt quá, dù sao quan hệ quá sớm cũng không tốt cho sức khỏe.

“Dạ, sư phụ.

” Tôn Tư Hành xấu hỗ, nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Phượng Khương Trần, hắn nghĩ rằng sư phụ đang bị đau bèn vội vã chạy ra ngoài: “Sư phụ ơi, đệ tử đi tìm y nữ cho người ngay.


Hắn không dám giúp Phượng Khương Trần bôi thuốc, vị trí ở eo quá nhạy cảm.

Phượng Khương Trần thở dài, chả biết Tôn Tư Hành này ngây thơ thật hay giả ngây thơ nữa.


Hy vọng hắn ngây thơ thật, bằng không nàng chẳng dám tin ai nữa.

Khi Tôn Tư Hành chạy ra ngoài, đúng lúc thấy Chu Hằng và Vương Thất Lang đang lôi lôi kéo kéo.

Hai người đàn ông cứ lôi lôi kéo kéo, nhìn thế nào cũng cảm thấy kì quái.

Tôn Tư Hành rùng mình, vội vã cúi đầu xuống đề giảm bớt sự tồn tại của mình.

“Tỷ ta đang nghỉ ngơi, lúc này không tiện tiếp khách, ngươi về đi ngày mai hãy tới.

” Chu Hằng buồn bực muốn khóc, tên Vương Thất Lang này thật khó chơi.

“Ta không phải là khách.

” Vương Thất Lang tức giận, hắn ta trở thành khách của Phượng phủ từ khi nào?
“Không phải khách cũng được, bây giờ tỷ ta không tiện gặp ai hết, trên người tỷ ấy bị thương hơn nữa còn bị hoảng sợ, cần được nghỉ ngơi.

” Chu Hằng nghiêm mặt nói, tên thất công tử của nhà họ Vương này sao lại làm phiền người khác bắt chấp đạo lý thế nhỉ?

“Chu Hằng, những lời ngươi nói gạt được Trác Đông Minh chứ đừng mong gạt ta, ngươi nghĩ rằng đây là ngày đầu tiên ta mới quen biết Phượng Khương Trần hả?
Bị thương? Đầu năm nay, ít người có thể làm nàng ấy bị thương, còn bị kinh hãi thì càng không thể.

Nàng ấy là loại người sẽ vì sợ hãi mà không dám ra đường sao? Ngươi hãy để ta vào gặp nàng một lát, ta rất lo lắng cho nàng.

” Vương Thất Lang muốn vào trong, nhưng bị Chu Hằng mạnh mẽ ngăn cản.

“Ta thực sự không có lừa ngươi, tỷ tỷ ta đang nghỉ ngơi, lúc tỷ ta trở về trông rất nhếch nhác, ngươi làm ơn đừng đi quấy rầy tỷ ấy.

” Cũng may người đến thăm chỉ có Trác Đông Minh và Vương Thất Lang.

Nếu ngay cả Lạc vương và Thuần Vu quận vương cũng đến thì hắn ngăn cản hết được, tất nhiên hai người đó dựa vào thân phận của mình sẽ không dễ dàng đến phủ thăm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận