Vương Thất Lang không tin Chu Hằng, nhác thầy Tôn Tư Hành đi về phía bên này, bèn vội vã hỏi hắn: “Tư Hành, sư phụ ngươi đâu?”
“Sư phụ ta có nhà 4?” Hắn càng hoảng sợ hơn, vội lùi về bên trong rồi ngơ ngác đáp.
Vương Thất Lang sửng sờ nhìn Tôn Tư Hành tránh né mình như rắn rết, thằng nhóc này ngu ngốc thật, chẳng biết Phượng Khương Trần nhìn trúng hắn ta ở điểm nào.
Vương Thất Lang kiên nhẫn hỏi tiếp: “Ta đương nhiên biết sư phụ ngươi về rồi, ý ta muốn hỏi bây giờ sư phụ ngươi thế nào rồi, có tiện gặp ta không?”
Chu Hằng vội vã nháy mắt với Tôn Tư Hành, đáng tiếc Tôn Tư Hành hoàn toàn không nhìn thấy, khiến Chu Hằng buồn bực sắp phát điên, lại chẳng ngờ thằng ngốc này mở miệng nói: “Thất công tử muốn gặp sư phụ ta xin hẹn lại hôm khác, hiện giờ sư phụ ta không tiện gặp người khác, người cần được nghỉ ngơi.”
Thầy dáng vẻ nhíu mày của sư phụ hẳn là người bị thương rất nặng, Tôn Tư Hành có phần lo lắng.
Hơn nữa, hắn cảm thấy giữa Chu Hằng và Vương Thất Lăng có gì đó là lạ, càng không muốn nói chuyện nhiều với hai người này, hắn nói xin lỗi Vương Thất Lang một tiếng, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
*“Ê, ngươi đi đâu đấy?” Vương Thất Lang phiền chán gần chết, sao đám người này đều như thế?
“Sư phụ ta bị thương, ta phải đi tìm y nữ giúp người.” Tôn Tư Hành cũng không giấu giếm, vừa chạy vừa quay đầu lại nói, bởi vì không nhìn đường nên giẫm cục đá ngã một phát.
Mặt Tôn Tư Hành đỏ lên, hắn vội vàng bò dậy, hắn mặc kệ ngã có đau không mà lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có ai phát hiện bèn tiếp tục chạy về phía trước..
Cái gì? Phượng Khương Trần bị thương?
Vương Thất Lang hỏi Chu Hành, Chu Hành gật đầu nhưng không biết lại nghiêm trọng như thế, phải đi tìm y nữ.
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, họ gần như cùng nhau chạy về phía nhà gỗ nhỏ, có điều lại bắt gặp Phượng Khương Trần nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.
Nhìn Phượng Khương Trần dù đang ngủ vẫn nhíu chặt mày, Vương Thất và Chu Hằng đau lòng không thôi.
Chắc là nàng rất mệt nên mới gục xuống bàn ngủ thiếp đi, hẳn là đau lắm nên dù đang ngủ lông mày nàng vẫn không thể giãn ra.
“Bề nàng vào giường ngủ đi, ngủ thế này mệt lắm.” Vương Thất Lang định tiến lên lại bị Chu Hằng ngăn cản: “Chớ lộn xộn, tỷ tỷ ta lúc ngủ rất cảnh giác, ngươi bước lên tỷ ấy sẽ tỉnh giấc.
Hôm nay chắc tỷ ấy rất mệt mỏi, nếu không chúng ta vừa đến tỷ ấy sẽ tỉnh ngay.”
Chu Hằng thầy mái tóc dài của Phượng Khương Trần còn nhỏ nước, hắn ta rất sợ chẳng biết nàng để tóc ướt như thế có thể bị cảm lạnh hay không? Rõ ràng nàng là đại phu, nhưng không biết cách chăm sóc bản thân, điều này sao khiến người ta yên tâm được.
Được rồi, hay là cứ đi trước, chờ y nữ đến rồi tính.
Vương Thất Lang nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hắn ta không biết đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng hắn ta biết rõ Phượng Khương Trần chắc chắn rất khó chịu, đừng nói là ngủ, chưa bị tra tấn là may lắm rồi.
Tam hoàng tử Nam Lăng là một tên biến thái, rất thích hành hạ người khác, còn người phụ nữ sáng sớm hôm nay nữa.
Vương Thất Lang lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, định về điều tra rõ ràng đến tột cùng người đó bị ai sai khiến dám vu oan Phượng Khương Trần.
Vương Thất Lang ở Phượng phủ chờ y nữ bôi thuốc xong cho Phượng Khương Trần, sau khi biết nàng không bị thương nghiêm trọng mới rời đi.
Vết thương của Phượng Khương Trần trông ghê lắm nhưng không nghiêm trọng, có điều trước yêu cầu cấp thiết của Tôn Tư Hành, Phượng Khương Trần phải ở nhà nghỉ ngơi, đóng cửa không tiếp khách.
Không biết người của phủ Trần Quốc Công thu tay, hay ai đó ra mặt nói gì.
Sau sự việc này, không ai dám ức hiếp Phượng phủ nữa, mọi thứ dường như sóng yên biển lặng, Phượng Khương Trần cũng an tâm nghỉ ngơi.
Trong thời gian này, Trác Đông Minh có ghé thăm một lần, Phượng Khương Trần tiếp đãi hắn theo lễ nghĩa, không quá thân thiết cũng không xa cách khiến Trác Đông Minh buồn bực muốn chết.
Hắn đường đường là thế tử tới thăm Phượng phủ, đáng lẽ Phượng Khương Trần đừng nên tỏ ra được cưng chiều mà sợ như thế.