Lúc Phượng Khương Trần đi vào lão phu nhân đang ngòi trên giường, tay bưng bát sứ thanh hoa uống canh, Phượng Khương Trần đoán trong bát có lẽ là tổ yến.
Phượng Khương Trần vừa vào lão phu nhân liền đưa bát cho thị nữ đúng bên cạnh, lau miệng lau tay, sau đó hiền hậu ra hiệu bảo Phượng Khương Trần tiến lên, Phượng Khương Trần không từ chối được chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trước giường.
“Phượng Khương Trần lớn lên thật đẹp, chỉ là cách ăn mặc có hơi đơn giản, là cô nương trẻ tuổi nên trang điểm xinh đẹp một chút mới đúng.
”
Lão phu nhân mặc một thân trang phục quý giá, trên đầu đeo một bộ trang sức bằng vàng ròng, tạo hình này quả thực làm Phượng Khương Trần muốn mù đến nơi rồi.
Phượng Khương Trần đứng trước giường, cung kính chào: “Khương Trần gặp qua lão phu nhân.
”
Những lễ nghỉ này nàng đều biết, Phượng gia không có trưởng bối, nếu còn trưởng bối, dựa theo quy củ của thời đại này thì mỗi sáng sớm nàng cũng phải vấn an trưởng bối.
“Tốt tốt tốt, đúng là một cô nương tốt, Phượng tướng quân có người kế nghiệp rồi.
” Lão phu nhân kéo tay Phượng Khương Trần, dáng vẻ hiền lành từ ái khiến tóc con Phượng Khương Trần dựng hết lên.
Không có chuyện gì mà ân cần thế này thì không phải lừa đảo cũng là ăn trộm, hơn nữa thù của nàng và Trấn Quốc Công phủ cũng không phải nhỏ, lão phu nhân ân cần với nàng như vậy chắc chắn không có ý tốt.
Phượng Khương Trần đang muốn tìm một lý do để rút tay về thì lão phu nhân lại lấy một chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên tay xuống đeo lên tay nàng.
Lão phu nhân giống như biết nàng sẽ từ chối, cầm tay Phượng Khương Trần vỗ vỗ: “Trưởng bối tặng cho không được từ chối!”
Ách… Nàng sao có thể quên được đây không phải hiện đại, ở nơi này nếu trưởng bối cho vật gì, trừ phi ngươi có lý do đặc biệt nếu không thì không được từ chối nhận.
Lời cự tuyệt Phượng Khương Trần đang định nói đành phải chuyền thành lời cảm tạ, thừa cơ rút tay mình về, nhìn lướt qua vòng ngọc trên tay, toàn thân một màu xanh ngọc bích, thế nước cực sung túc, dù nàng không hiểu biết về ngọc nhưng cũng biết chiếc vòng này có giá trị không nhỏ.
Nếu có ý định gây khó dễ thì chắc chắn chiếc vòng này nàng không thể cầm được, còn trong trường hợp trưởng bối cho quà gặp mặt thì thường chỉ cho những đồ vật nhỏ, giá trị sẽ không quá lớn.
Hơn nữa mặc dù lão phu nhân lớn tuổi nhưng lại được chăm sóc vô cùng tốt, sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không giống như người mắc bệnh.
Lão phu nhân nói thân thể khó chịu, có khả năng chính là tâm bệnh, mà tâm bệnh có liên quan đến nàng, cũng chỉ có chuyện của Vũ An quận chúa Dung Thanh Thu…
Lão phu nhân đây là đang tự mình ra mặt cảnh cáo nàng, chuyện giữa nàng và Dung Thanh Thu chỉ là tranh chấp giữa hai tiểu cô nương, đến đây nên dừng lại, không cần tiếp tục làm to chuyện.
Mặc dù từ trước tới giờ đều là người của Quốc công phủ làm trò, nàng cũng không làm gì, nhưng bây giờ đường đường là Quốc công phủ lão phu nhân lại đối xử với nàng ôn hòa như vậy, nàng còn có thể tiếp tục so đo với Trần Quốc Công phủ sao? Còn có thể tiếp tục tranh cãi với Dung Thanh Thu sao?
Giữ thể diện cho nàng sau đó lại hung hăng dọa nạt nàng, thủ đoạn của Trần Quốc Công phủ đúng là rất hay, Trần Quốc Công phủ sao lại để bản thân chịu thiệt được, nếu không sao có thể nhượng bộ như vậy.
Nhìn nụ cười mang theo sự cảnh cáo của lão phu nhân, Phượng Khương Tràn chỉ cảm thấy buồn cười, từ trước đến giờ đều là Trần Quốc Công phủ chèn ép nàng, nàng còn chưa làm gì đâu.
Lúc không ai quan tâm nàng, người Trấn Quốc Công phủ liền coi nàng như chuột đồng mà trêu đùa, hiện tại thầy tình hình không thuận lợi cho Trần Quốc Công phủ liền đổi trò, ủy khuất của Phượng Khương Trần nàng chỉ đáng giá một cái vòng tay ngọc, đúng là rẻ thật.
Nhưng trong mắt người ngoài thì hành động của Trần Quốc Công phủ lại rất phóng khoáng, không so đo với một cô nương nhỏ mồ côi như nàng, Trần Quốc Công phủ mới là người bị hại.
Lão phu nhân không cho Phượng Khương Trần cơ hội cự tuyệt, ra hiệu Phượng Khương Trần ngồi xuống ghế nhỏ cạnh giường, cười vươn cổ tay ra: “Khương Trần, mấy hôm nay ta luôn cảm thấy thân thể khó chịu, ngươi xem giúp ta như thế là thế nào.
”
Đây là đang ép Phượng Khương Trần bày tỏ thái độ của mình.