Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Cái… cái gì? Cởi y phục?” Khuôn mặt Nhị phu nhân đỏ bừng, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần như nhìn quỷ.

“Đúng vậy, ta cần kiểm tra thêm bước nữa.

” Khuôn mặt Phượng Khương Trần nghiêm túc chứng tỏ nàng không hề nói đùa.

“Kiểm tra? Phượng Khương Trần, ngươi đây là đang ÿ bản thân mình có chỗ dựa, có ý khiến người Quốc Công phủ khó xử sao?” Nhị phu nhân thấy Phượng Khương Trần chính là đang làm khó nàng ta, trong lòng rất không thoải mái, ngữ khí cũng thay đổi.

Tìm Phượng Khương Trần gây phiền phức cũng không phải nàng ta, là người của đại phòng, lão gia nhà nàng còn đang bị liên lụy nữa đó.


“Nhị phu nhân, ta không có gây khó dễ cho người Quốc công phủ, đây chính là kiểm tra bình thường, chắc hẳn ngươi biết rõ mình có thể mang thai hay không đều phụ thuộc vào hạ thân, ngươi khôn cho ta kiểm tra thì sao ta có thể biết vấn đề nằm ở đâu.

” Phượng Khương Trần không giải thích quá nhiều, thái độ cứng rắn nói.

Đây rõ ràng là nói ngươi không cho ta kiểm tra ta sẽ không chữa được.

Nàng lại còn không thèm lấy tiền xem bệnh của Quốc công phủ…
Sắc mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phượng Khương Trần, nàng ta nhìn thế nào cũng có cảm giác Phượng Khương Trần đang cười nhạo mình.

Nghĩ bản thân đối với một cô nương mồ côi lấy lòng đủ kiểu, kết quả là sự nhục nhã này, Nhị phu nhân càng nghĩ càng giận, kìm nén lửa giận chỉ vào cửa nói: “Người đâu, tiễn khách!”
Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, lầy trâm cài trên đầu xuống đặt lên bàn, cầm hòm thuốc lên đi ra ngoài, nàng cũng không nghĩ tới chuyện qua lại thân thiết với người Quốc Công phủ đâu, Nhị phu nhân này phát cáu thật hợp ý nàng.

Người Trần Quốc Công phủ dựng chuyện còn muốn nàng phải làm, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.

Phượng Khương Trần vừa đi đã có người báo lại chuyện nàng và Nhị phu nhân tan rã trong bất hòa đến lão phu nhân, lão phu nhân tức đến bát tỉnh: “Nữ nhân của lão nhị sao có thể ngu ngốc như vậy chứ, một chút hiểu biết cũng không có, nếu như có khó chịu với Phượng Khương Trần thì cũng phải để qua chuyện này mới nói chứ!”
Quay đầu nhìn bảng hiệu viết lớn bốn chữ Trần Quốc Công phủ, Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng.

Người Trấn Quốc Công phủ đúng là co được duỗi được, đường đường là Quốc Công phủ lão phu nhân lại có thể hạ thắp bản thân đề làm hòa với một tiểu bối như nàng, đúng là không dễ dàng, nhưng Trần Quốc Công phủ càng nhượng bộ chứng minh càng có nhiều chuyện không hay.

Nàng phá hủy Vũ An quận chúa, hủy tú hoa kén rẻ của Trần Quốc Công phủ, Trần Quốc Công phủ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng, lần này bọn họ đồng ý hòa giải là vì không còn cách nào khác, một khi Trần Quốc Công phủ tìm được cơ hội nhất định sẽ giẫm chết nàng.


Một ngày là địch cả đời là địch, nàng không tin chuyện biến địch thành bạn chút nào.

Phượng Khương Trần đang chuẩn bị lên xe ngựa lại nhìn thấy Vương Thất cưỡi ngựa vội vội vàng vàng chạy về hướng nàng: “Phượng Khương Trần.


Người này đúng là khiến người khác cảm động mà, Phượng Khương Trần đứng im đợi Vương Thất đến.

Vương Thất tung người xuống ngựa, trên trán đầy mồ hôi, hoàn toàn không giống công tử cao quý ưu nhã như ngày thường.

“Xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần lo lắng hỏi.

“Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi có sao không? Người Trần Quốc Công phủ không làm khó ngươi chứ?” Vẻ mặt Vương Thất đầy căm phẫn, giống như chỉ cần Phượng Khương Trần gật đầu hắn liền xông vào bên trong.


“Ta có thể có chuyện gì chứ.

” Phượng Khương Trần cầm một chiếc khăn sạch sẽ đưa cho Vương Thất.

“Không có việc gì là tốt rồi, ta nghe Chu Hằng nói ngươi đến Trần Quốc Công phủ làm ta hết hồn.

” Vương Thất lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận