“Nàng biết thân phận của ta?” Bộ Kinh Vân biến sắc, bắt đầu nồi sát khí.
Nếu như vậy thì Phượng Khương Trần này không thể giữ lại, Bộ Kinh Vân nhìn về phía Lam Cửu Khánh, hắn tin rằng Lam Cửu Khánh sẽ không vì một nữ nhân mà không suy nghĩ cho hắn.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nàng không biết chuyện đó, chắc là nghe được chuyện gì nên mới đến nơi này tìm hiểu.
Trần Quốc Công phủ gần đây bị chèn ép quá nhiều, không chịu nổi nên tìm Phượng Khương Trần hòa giải.
Chắc chắn thái độ của Trần Quốc Công phủ không tốt, Phượng Khương Trần có khả năng bị chọc tức, bên ngoài đáp ứng nhưng trong lòng càng tức giận hơn, đoán là nghe được chuyện gì nên đến nơi này tìm thử.
Cũng coi như có chút thông minh, biết đánh rắn phải đánh vào đầu, đáng tiếc ánh mắt không tốt lắm, bên cạnh mình lại nuôi một người không an phận như vậy sớm muộn gì cũng bị làm hại.
” Lời này của Lam Cửu Khánh không biết là trào phúng hay khen ngợi.
Lam Cửu Khánh không nói vào trọng điểm nhưng Bộ Kinh Vân vẫn hiểu được: “Ngươi không cho ta giết nàng?”
là oán hận hắn vĩnh viễn không thể nào buông xuống được.
được thì không đáng để ta đưa lệnh bài Cửu Châu.
” Lam Cửu Khánh tuyệt tình từ chối, mắt nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.
Hắn muốn xem xem trong lòng Phượng Khương Trần sợ nhất là thứ gì, nữ nhân này giống như ngoài Cửu hoàng thúc ra thì không còn nhược điểm nào khác, hơn nữa trải qua chuyện lần trước, ảnh hưởng của Cửu hoàng thúc đối với Phượng Khương Trần cũng có sự thay đổi.
Một người không có nhược điểm, bắt luận là bạn hay thù đều là chuyện đáng sợ.
Lạnh, lạnh quá.
Đôi môi Phượng Khương Trần tím tái, cả người run rẫy, mười ngón tay đều căng cứng, súng trên tay rơi xuống đắt, hai chân cũng cứng lại, không thể di chuyển, ngẩng đầu lên trời nhìn, rõ ràng ánh mặt trời chói lọi như vậy nhưng sao lại lạnh thế này.
Phượng Khương Trần lung la lung lay đứng trong rừng trúc, không đi được nữa, bịch một tiếng ngồi xuống đất.
Lần này xong thật rồi.
Không ngờ nàng chưa kịp trả thù được Tam hoàng tử Nam Lăng, hoàng thượng, hoàng hậu, không ngờ lại vì chuyện chó má này của Trần Quốc Công phủ mà chết, đúng là mẹ nó không đáng mà.
Môi Phượng Khương Trần hơi nhúc nhích, nàng muốn kêu cứu.
Ậ…
Phượng Khương Trần đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu, cả người đều run rẩy.
Đừng, đừng đến, không được đến đây…
Mấy chục người da đen vây quanh nàng, đưa nàng đến một ngõ nhỏ tăm tối, nhìn nàng bằng ánh mắt dâm tà.
.