Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Hừ.

” Đông Lăng Vũ Cửu nhìn Phượng Khương Trần một chút, sau đó quay người rời đi, không cần nhìn Phượng Khương Trần cũng biết hắn tức giận, nhưng sao lại tức giận chứ, nàng tuân thủ đúng lễ pháp mà, không phải sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi giỏi, ta phục ngươi.

” Trác Đông Minh nói xong liền vội vàng đuổi theo Cửu hoàng thúc.

Phượng Khương Trần muốn đứng lên nhưng do đứng lên quá nhanh nên lại bị ngã xuống, cười một tiếng lại bò lên, phủi bụi trên quần áo xong, Phượng Khương Trần khóa cửa phòng phẫu thuật sau đó đi về phía nhà bếp.

Phượng phủ không còn hạ nhân nên nàng muốn tự mình nấu.

Kéo mái tóc dài ướt sũng, Phượng Khương Trần nhìn thấy trong bếp còn bột mỳ liền dùng dao thái mỏng, sau đó nấu một bát mì.

Đương nhiên nàng là người tốt, nấu nhiều một chút rồi vớt ra bỏ vào bát, khi Chu Hằng trở về có thể ăn.

Phượng Khương Trần không muốn ngồi một mình trong phòng ăn nên bưng bát về phòng mình, không ngờ rằng trong phòng nàng lại có một người không nên xuất hiện đang ngồi.


“Cửu hoàng thúc?”
Phượng Khương Trần nhẹ buông tay, bát mỳ liền rơi xuống, Đông Lăng Vũ Cửu đưa tay ra, vững vàng bắt được chiếc bát, ngay cả một giọt nước cũng không rơi ra ngoài.

Phượng Khương Trần đang kinh ngạc trước sự xuất hiện của Đông Lăng Vũ Cửu nên nàng không để ý động tác này của hắn có bao nhiêu quen thuộc.

“Cả ngày hôm nay bản vương chưa ăn gì, ngươi đúng là có lòng.

” Đông Lăng Vũ Cửu biết hạ nhân Phượng phủ đều đã nghỉ, bát mỳ này chắc chắn do chính tay Phượng Khương Trần làm, cầm lấy đôi đũa trong tay Phượng Khương Trần, tự mình ăn.

Đây là Cửu hoàng thúc?
Phượng Khương Trần đứng im không nhúc nhích.

Cửu hoàng thúc không ghét bỏ, ăn sạch sẽ bát mỳ Phượng Khương Trần làm.

Sau khi ăn uống no nê, sự tức giận trên người Cửu hoàng thúc cũng tiêu tan không ít, hắn đi đến trước mặt Phượng Khương Trần, chậm rãi nói: “Bản lĩnh không lớn nhưng tính tình lại lớn, theo bản lĩnh gây họa của ngươi, bản vương cũng không biết ngươi có thể sống bao lâu, đây là lệnh bài của bản vương, sau này ai muốn khi dễ ngươi thì hung hăng đánh lại cho bản vương.



Đông Lăng Vũ Cửu đem một khối ngọc nhét vào tay Phượng Khương Trần, sau đó liền rời đi.

Đây là một khối ngọc tốt, trên mặt có khắc hình rồng, mặt còn lại khắc một chữ Cửu ở giữa, Phượng Khương Trần biết lệnh bài này tượng trưng cho thân phận của Cửu hoàng thúc, trong thiên hạ chỉ có một khối, thấy lệnh bài như thấy Cửu hoàng thúc.

Chỉ là khối lệnh bài này…
Phượng Khương Trần ngẩng đầu, che giấu sự đau xót trong mắt.

Nếu như lo lắng cho nàng sớm hơn thì nàng sẽ cảm động, còn bây giờ chỉ làm nàng cảm thấy bắt lực và buồn cười mà thôi.

Đương nhiên nàng sẽ không sĩ diện mà đem trả khối lệnh bài này, những lúc đối mặt với Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán, khối lệnh bài này vào thời điểm mầu chốt có thể cứu mạng nàng.

Phượng Khương Trần cắt lệnh bài đi, nhìn bát sứ rỗng tuếch trên bàn, nhẹ cắn môi, yên lặng dọn dẹp.

Đêm đó ngoại trừ trong phủ có thêm một nhà Tôn gia thì Phượng phủ yên lặng dị thường, thậm chí Chu Hằng còn không trở về.

Phượng Khương Trần nghĩ vì Tô Quán đến nên Chu Hằng có hành động mà nàng không biết, cũng không quản được, thân phận của Chu Hằng không phải là chuyện nàng có thể đụng vào.

Nhớ đến sự thay đổi của túi trị liệu thông minh, Phượng Khương Trần quyết định trước tiên phải xem xem chuyện này có ảnh hưởng đến bảo bối sinh tồn của mình không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận