Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nàng nhẹ gật đầu, xử lý vết thương cho Bộ Kinh Vân, sau đó mới băng bó cho hắn và bôi thuốc.
Thuốc mê chắc chắn sẽ không thể sử dụng, nhưng Phượng Khương Trần lo lắng Bộ Kinh Vân không chịu được, lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, không chút đau đớn nào của hắn.
Phải nói rằng người chia thành nhiều loại, nhưng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu đã kết giao bằng hữu với nhau thì khẳng định bằng hữu của Lam Cửu Khánh cũng là một người cứng rắn.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn Lam Cửu Khánh với vẻ mặt kính nẻ, lại phát hiện ra Lam Cửu Khánh đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, không biết vì sao tim nàng dường như lại đập nhanh hơn.

Phượng Khương Trần lúng túng mở mắt, vội vàng đứng dậy đi về phía tủ.
Mượn sự cản trở tầm nhìn của tủ, Phượng Khương Trần lấy ra những viên thuốc cần thiết từ trong túi y tế, sau đó tháo ra và đưa cho Lam Cửu Khánh.

“Viên thuốc màu trắng dùng ba lần một ngày, viên màu xanh lá dùng hai lần một lần, mỗi lần một viên, viên nhỏ nhất một ngày uống ba lần, mỗi lần hai hạt, viên màu đen một ngày uống một viên, còn có, đây là những thuốc bôi ngoài da.

Còn việc băng bó, ngươi tốt nhất nên tìm một đại phu khác xem thử xem, vết thương của hắn đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.”
Phượng Khương Trần dặn dò, sau đó đứng dậy giao toàn bộ thuốc cho Lam Cửu Khánh, khi giao thuốc, nàng không cần thận đụng phải ngón tay lạnh như băng của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên, vội vàng lùi lại phía sau.
Lam Cửu Khánh nở một nụ cười hiếm hoi, y từ từ nâng Bộ Kinh Vân dậy, không ở lại nơi này nữa.
“Thu dọn đi, đừng để người khác phát hiện.”
Lam Cửu Khánh nói xong, hai người liền biến mắt vào màn đêm.
Nhìn Lam Cửu Khánh xem, nói đến là đến, nói đi là đi, Phượng Khương Trần cảm thấy có chút phiền muộn, tên nam nhân này coi Phượng phủ là gì chứ, thật là.
Đến phí chữa trị còn không đưa cho nàng!
Quên đi, đối phương đã cứu nàng nhiều lần rồi, đành nhịn vậy!
Lam Cửu Khánh nói không sai, Phượng Khương Trần vừa mới đưa tay thu dọn phòng cho sạch sẽ đã nghe tiếng đập cửa.
“Ai?” Thiết thúc lo lắng Phượng Khương Trần ở nhà một mình, nên ban đêm đã trở về, nếu biết biết Tôn phu nhân và Tôn lão gia cũng ở đây, Thiết thúc cũng không có quay lại.
“Mở cửa ra, quan sai đến điều tra thích khách.” Quan sai ngoài cửa lớn tiếng hét.

Rắc rối đến rồi!
Phượng Khương Trần biết đám quan sai này đang tìm kiếm Lam Cửu Khánh bọn họ.

Nàng nhún vai, thờ ơ quay trở lại phòng mình, đợi đến khi Trác Đông Minh xông vào, dáng vẻ Phượng Khương Trần vẫn giống như vừa tỉnh dậy.
“Phượng Khương Trần, ngươi có nghe những âm thanh hay tiếng động gì khác lạ không?” Con đường đến Phượng phủ này, phần lớn là nơi quan viên ở, bởi vậy nên Trác Đông Minh mới đích thân đến điều tra.

Về phần các phủ Thân Vương và những nhà quyền quý khác đều không cần kiểm tra, phủ nhà bọn họ đều có gia binh, có thích khách tiến vào sẽ bị phát hiện ngay.
Hơn nữa, những nơi đó chính hắn cũng không dám tùy tiện đi điều tra.
“Âm thanh gì?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần mờ mịt, quan sai vào phủ điều tra cũng không thấy gì bắt thường, Trác Đông Minh cũng không ở lại lâu nữa.
“Phượng Khương Trần, gần đây kinh thành không ổn định, nếu không có việc gì thì ít ra ngoài đi, không phải lần nào cũng may mắn gặp được Cửu hoàng thúc đâu.” Trác Đông Minh theo yêu cầu của Vương Cẩm Lăng tốt bụng nhắc nhở Phượng Khương Trần.

“Đa tạ thế tử gia, Khương Trần đã hiểu.” Phượng Khương Trần cúi đầu thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là nguyên nhân Cửu hoàng thúc đưa cho nàng lệnh bài ư?
Gần đây kinh thành không được ổn định, đoán chừng là có người không muốn thấy nàng sống tốt.
Phượng Khương Trần khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên một vẻ minh bạch.
Phượng Khương Trần nàng không sợ bắt cứ ai! Sau khi Trác Đông Minh rời đi, nàng liền đi kiểm tra tình trạng của Tôn phu nhân, thấy bà ấy hết thảy đều khỏe mạnh, Phượng Khương Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai mươi bốn giờ sau ca phẫu thuật là giai đoạn hết sức nguy hiểm, nhất định không thể để sai sót nào xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận