Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Sau khi bước vào, Phượng Khương Trần cười cười khi nhìn thấy Tây Lăng Thiên Lâm.

Quả nhiên là người lần trước nàng cứu, nếu đã như vậy thì chơi cũng vui hơn.

Vẻ mặt Phượng Khương Trần lạnh nhạt, không có chút tức giận của người đang bị khống chề.
“Chuyện gì vậy? Còn không mau buông Phượng đại phu ra.” Tây Lăng Thiên Lâm không có ngất mà nửa ngồi ở chỗ đó chờ Phượng Khương Trần đến.
Bọn người Tôn thái y nói chỉ cần có thể đem gân mạch khâu kín lại, cộng thêm thuốc mỡ mà hoàng thất Đông Lăng đang bí mật chế tạo, thí vết thương của hắn cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
“Vâng.” Thị vệ buông tay, bước sang một bên.


Phượng Khương Trần cúi đầu hành lễ, sau đó cũng bước sang một bên đứng.
Có nhiều thái y như vậy ở đây, vết thương của Tây Lăng Thiên Lâm chắc hẳn sẽ không có việc gì.
“Phượng đại phu, Tây Lăng Thái tử bị thương ở tĩnh mạch, khuya như vậy còn mời ngươi đến đây là bởi vì kĩ thuật khâu của ngươi là vô địch thiên hạ, hy vọng ngươi có thể khâu lại vết thương cho Tây Lăng Thái tử.” Tôn Chính Đạo là người đề cử Phượng Khương Trần, ông ta không hy vọng Phượng Khương Trần gặp chuyện không may ở nơi này.
Phượng Khương Trần ð lên một tiếng, vẻ mặt áy náy nói: “Sợ rằng hôm nay không được.”
“Ý ngươi là gì?” Chưa đợi mọi người lên tiếng, Tây Lăng Thiên Lâm đã nhìn Phượng với vẻ mặt tàn khốc.
Nữ nhân này dám làm ra vẻ mặt đó cho hắn xem?
Hừ… Tây Lăng Thiên Lâm không quên, Lam Cửu Khánh chính là vì Phượng Khương Trần mới muốn lấy mạng của hắn.
“Khương Trần vừa mới bị dọa sợ, có thể không giữ chặt được cây kim, hơn nữa thị vệ Tây Lăng ra tay không biết nặng nhẹ, đã khiến tay Khương Trần bị thương.”
“Thái tử điện hạ, Khương Trần vội vàng đến đây lại bị dọa sợ, hai tay giờ cũng đang đau, thật không dám cầm kim khâu một cách tinh xảo được.

Khương Trần không dám làm bị thương hay đùa bỡn điện hạ, khẩn xin điện hạ hãy mời vị cao minh khác.” Phượng Khương Trần thản nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày một khó coi của Tây Lăng Thiên Lâm.
Chỉ là một Tây Lăng Thái tử, đến Đông Lăng thể hiện quyền uy gì chứ, thật chẳng ra làm sao.
Khâu lại là một kỹ thuật khó, nếu tìm được người thứ hai thì hà cớ gì phải tìm nàng.


Nàng đây là đang rất tự hào.
“Có chuyện gì?” Phượng Khương Trần không biết nhiều về Tây Lăng Thiên Lâm nhưng hắn lại biết rõ nàng.

Vừa nghe nàng nói xong hẳn là bên ngoài đã bị khinh thường rồi, nàng hiện tại là đang nhân cơ hội chọc tức hắn.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không quan tâm Phượng Khương Trần có chuyện gì, lập tức dùng hoàng quyền ép buộc nàng phải chữa trị, nhưng hôm nay thì khác, thương thế của hắn mới là điều quan trọng.
Tây Lăng Thiên Lâm lên tiếng hỏi sự tình và hậu quả, sau đó dứt khoát ra lệnh nói: “Đi, mời công chúa vào đây.”
Tây Lăng Dao Hân lo lắng bước vào, còn chưa kịp vấn an đã nghe Tây Lăng Thiên Lâm hạ lệnh: “Dao.
Hân, đi, xin lỗi Phượng đại phu đi.”
“Cái gì? Muốn bổn cung xin lỗi nàng?” Ánh mắt Tây Lăng Dao Hân như muốn ăn thịt người.
“Thái tử điện hạ, Khương Trần sợ hãi.” Phượng Khương Trần bắt động thanh sắc nói.

Tôn Chính Đạo đứng một bên lo lắng nhìn.
Phượng Khương Trần đã đi một nước cờ hiểm, cho dù hôm nay nàng có công đi chăng nữa nhưng bởi vì như vậy mà gây náo loạn khiến hoàng thất Tây Lăng mắt hết mặt mũi, Tây Lăng Thiên Lâm nhát định không bỏ qua cho nàng.
Nàng không chút lo lắng nhìn Tôn Chính Đạo.
Phượng Khương Trần vốn đã đắc tội với hai huynh muội này, giờ thêm một chút cũng không hề gì, hà tất phải ủy khuất chính mình.

Huống hồ còn có tắm lệnh bài mà Cửu hoàng thúc đã đưa tận tay nàng lúc trước, hiện tại nàng gây cho Cửu hoàng thúc một chút phiền phức cũng coi như có qua có lại.
Nếu như Cửu hoàng thúc biết “Có qua có lại” của Phượng Khương Trần là như vậy, nhất định sẽ đưa nàng đến Thái học, để nàng biết cái gì là “Có qua có lại”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận