Đây là một đề nghị không tồi, nhưng Phượng Khương Trần biết Tây Lăng Thiên Lâm có đau đến chết cũng không đồng ý, làm như vậy khác nào quăng hết mặt mũi của hắn.
Quả nhiên, Tây Lăng Thiên Lâm lắc đầu cự tuyệt, vẻ mặt bắt cần: “Chút đau đớn áy thì có là gì, Phượng đại phu cứ làm, Bản điện hạ tin ngươi.
”
“Xin Điện hạ yên tâm, Khương Trần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Điện hạ.
” Phượng Khương Trần cảm kích đứng lên nói tạ ơn, nhưng không người nào biết được, dưới gương mặt bình tĩnh đó ẩn chứa một nụ cười nhạt…
Phượng Khương Trần tuân theo quy tắc của bác sĩ, không bao giờ xuất hiện lỗi trong quá trình chữa trị cho Tây Lăng Thiên Lâm, tuy nhiên, khiến hắn cảm nhận chút đau đớn cũng không phải không thể.
Coi như cho Tây Lăng Thiên Lâm một bài học, không nên đắc tội với những người hành y, nhất là bác sĩ nữ tuyệt đối không được xúc phạm đến.
Đôi mắt của trái tim phụ nữ, so với lỗ kim chỉ lớn hơn một chút.
“Quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi.
” Đông Lăng Vũ Cửu nghĩ thầm trong lòng, hắn muốn xem xem hôm nay Tây Lăng Thiên Lâm có thể chịu đựng được đến đâu…
Đau quá!
Đau đến mức có thể làm người khác hôn mê.
Hàm răng đang run rấy, Tây Lăng Thiên Lâm gắt gao cắn chặt môi, không muốn để mình kêu thành tiếng.
Tây Lăng Thiên Lâm nghi ngờ không biết Phượng Khương Trần có phải là một nữ nhân hay không, nữ nhân này thật sự đã đưa tay vào vết thương của hắn và kéo những mảnh thịt bị hóp vào trong ra.
Phượng Khương Trần trực tiếp đặt chân của hắn lên bàn trà, cả khuôn mặt nàng như kề sát vào chân hắn, cẩn thận khâu từng mũi.
Tây Lăng Thiên Lâm đau đến mức toàn thân run lên, môi đều bị cắn đến chảy máu, nhưng Phượng Khương Trần lại không quan tâm, nàng chỉ chăm chú nhìn vào vết thương của Tây Lăng Thiên Lâm, trong giờ khắc này, trong mắt nàng chỉ có vết thương kia.
Tây Lăng Thiên Lâm có thể khẳng định rằng Phượng Khương Trần là đang cố tình làm như vậy!
“Nữ nhân dối trá này!” Tây Lăng Thiên Lâm chửi thầm trong lòng, đồng thời hắn cũng quyết định, lần này nhất định phải đưa Phượng Khương Trần đến Tây Lăng.
Một khi đến Tây Lăng, không còn ai có thể chống lưng cho Phượng Khương Trần, hắn muốn giáo huấn nàng như thế nào cũng được.
Tây Lăng Thiên Lâm hắn sẽ không bao giờ để Phượng Khương Trần sống tốt, nỗi đau hôm nay hắn chịu, sau này nàng phải chịu gấp trăm ngàn lần.
Nhưng hắn không biết, lần này hắn đã trách lầm Phượng Khương Trần.
Những loại công việc tỉ mỉ như khâu các gân và mạch máu nhỏ này đều phải được thực hiện dưới kính hiển vi, nhưng trong tình huống này, Phượng Khương Trần không có cách nào lấy kính hiển vi ra.
Tắt cả những gì nàng có thể làm là dựa vào hai mắt và cảm giác tay của mình, cho nên Phượng Khương Trần không thể bị phân tâm, không thể mắc một sai lầm nào dù là nhỏ nhát.
Hơn nữa nàng từ lâu đã nhắc nhở Tây Lăng Thiên Lâm rằng trong quá trình khâu lại sẽ rất đau đớn, nàng cũng không tiện tiêm thuốc mê, là chính bản thân hắn không chịu uống Ma Phí tán, đau đớn đến đâu cũng là hắn tự làm tự chịu thôi.
Trán Tây Lăng Thiên Lâm đổ đầy mồ hôi vì đau đớn, Phượng Khương Trần cũng mồ hôi nhễ nhại, hai tay bê bết máu, thắt lưng đã đau nhức nhưng không dám nhúc nhích.
Trong căn phòng có hơn mười người đang đứng, tất cả đều không dám nói chuyện, thậm chí đến thở còn phải cần thận vì sợ ảnh hưởng đến Phượng Khương Trần.
Cảm giác mồ hôi trên trán sắp rơi xuống, Phượng Khương Trần hét lớn: “Lau mồ hôi!”
Không ai đáp lại, Đông Lăng Vũ Cửu nghe thấy, nắm chặt chiếc khăn trong tay nhưng không hề nhúc nhích.
Phượng Khương Trần tức giận: “Các ngươi ngốc đấy ư, không nghe ta nói lau mồ hôi sao?”
Tay Phượng Khương Trần không ngừng lại, mắt chỉ dám dán chặt một chỗ, chỉ có miệng là cử động được.
Một khi nàng đã tập trung vào công việc, căn bản không có thời gian suy nghĩ nàng đang ở trong tình huống nào.