Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“A, tới đây.” Tôn Chính Đạo hoàn hồn, vội vàng tiến lên phía trước.
Ông ta và các thái y khác đều xem đến ngây người, họ chưa bao giờ nghĩ đến có người có thể khâu những đường gân và tĩnh mạch nhỏ như vậy lại với nhau mà không hề để lại chút dấu vét, không biết đây là kĩ thuật gì nữa.
Mặc dù trước kia ông ta đã từng nghe con trai nói kĩ thuật cầm dao của Phượng Khương Trần vô cùng lợi hại, nàng có thể làm tróc các mạch máu nhỏ như hạt tóc trên túi mật hay còn có thể bóc lớp màng mỏng trên cánh của ve sầu một cách rất hoàn hảo.
Chỉ là lúc đó chỉ mới nghe nói qua, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến khiến Tôn Chính Đạo một phen cả kinh.

Sớm biết như vậy ông ta đã bái Phượng Khương Trần làm sư phụ, không biết chừng còn có thể học được kĩ thuật khâu và cầm dao điêu luyện như thế này.
Thật hối hận, con của ông ta đã bái Phượng Khương Trần làm sư phụ, không biết nếu bây giờ ông ta lại bái nàng làm sư, nàng có chịu thu nhận không nữa.
Tôn Chính Đạo vẻ mặt rối rắm bước tới, vừa định lau cho Phượng Khương Trần đã bị Tây Lăng Thiên Lâm nghiêng người đón láy: “Để bản điện hạ làm.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc trong mắt Phượng Khương Trần và vằng trán chằng chịt mồ hôi, Tây Lăng Thiên Lâm dường như cảm thấy hắn đã hiểu lầm nàng.

Nếu không phải Tây Lăng Dao Hân làm khó dễ nàng, nàng cũng sẽ không cố ý làm khó hắn.

Hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng biết rõ tính cách của nàng từ lâu, giờ phút này, hắn cảm thấy thật khó xử.
Phượng Khương Trần đến chết cũng muốn kiêu ngạo, cũng không biết nàng lấy tự tin ở đâu ra mà có thể kiêu ngạo đến mức không thèm đếm xỉa đến thân phận của hắn.
Tây Lăng Thiên Lâm giúp Phượng Khương Trần lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy được sự nghiêm túc và cứng cỏi của nàng, tim hắn như bị thứ gì va vào, giống như bị quỷ sai khiến, thật lâu cũng không nỡ rút tay về.
“Bỏ tay ra.” Phượng Khương Trần nỗi giận, người này thật không có mắt, không thấy đang chắn hết ánh đèn của nàng sao.

Tây Lăng Thiên Lâm thậm chí còn không biết lau mồ hôi, người như vậy sống còn có ích gì nữa.
“Mau bỏ tay ra.” Phượng Khương Trần run run nói, nhưng Tây Lăng Thiên Lâm vẫn không có ý rút tay về như trước.


Phượng Khương Trần chỉ đành từ từ nhắm hai mắt lại, dựa theo cảm giác của tay mà khâu mũi kim cuối cùng.
Rõ ràng chỉ là trong chốc lát nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy trôi qua rất lâu, trong nháy mắt, trên trán lại xuất hiện thêm một tầng mồ hôi lạnh, mà cả lưng cũng bị ướt.
“Khốn kiếp.” Lần này Phượng Khương Trần thật sự rất tức giận, nàng ghét nhất là người làm trì hoãn việc chữa trị của mình.
Phượng Khương Trần cầm kéo muốn cắt bỏ chỉ thừa, bởi vì không đủ ánh sáng nên nàng suýt nữa cắt phải tay.

Giờ phút này Phượng Khương Trần ngày càng tức giận, cầm kéo hướng thẳng lên trán của mình cắt một cái.
“Muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.”
“Răng rắc.” Một tiếng, kéo trực tiếp cắt vào tay Tây Lăng Thiên Lâm, bởi vì dùng sức quá mạnh nên nàng cũng cắt vào trán mình.

Nhưng Phượng Khương Trần không cảm thấy đau, nàng bây giờ tràn đầy phẫn nộ, trong lòng chỉ muốn giết người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận