Nói không lo là nói dối, chuyện của Chu Hằng nàng không quản, cũng không quản được, tốt nhất là không nên gặp người này.
“Sư phụ, đệ tử có thể vào giúp trong cuộc phẫu thuật chiều hôm nay không?” Tôn Tư Hành đã sớm chờ Phượng Khương Trần ở ngoài cửa, Phượng Khương Trần vừa đi đến, hắn đã bước tới nịnh nọt.
Phượng Khương Trần rất muốn nói có thể, nhưng mà…
Ca phẫu thuật của Nhị phu nhân, đừng nói cho dù Tôn Tư Hành biến thành nữ tử sợ cũng không được, phẫu thuật tử cung cần phải xem nơi tư mật, nếu Tôn Tư Hành bước vào sẽ làm mắt sạch thanh danh của Nhị phu nhân.
“Nam nữ khác biệt.
” Phượng Khương Trần chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.
“Sư phụ, người nói người làm đại phu không được phân biệt nam nữ.
” Tôn Tư Hành sắp oan ức chết rồi, năm nay không có mấy người có thể khiến Phượng Khương Trần cầm dao lên, lần trước mẫu thân hắn lâm bệnh nên hắn mới có thể theo vào, bây giờ đổi sang một nữ tử khác lại không đề cho hắn vào.
“Thế nhưng trong mắt người bệnh có phân biệt nam nữ, được rồi, đừng than thở nữa.
Túc Thân Vương có bệnh đau mặt, đến lúc đó sư phụ cho ngươi xem.
” Phượng Khương Trần vỗ vỗ vai Tôn Tư Hành, an ủi nói.
Chao ôi… Nàng đúng là thầy thuốc kém cỏi nhất trong lịch sử, rõ ràng không muốn tìm một người có chuyên môn, cứ đến bắt nàng chữa trị.
Nhưng không còn cách nào khác, hôm qua nàng vừa đắc tội với hai huynh muội Tây Lăng Thiên Lâm, giờ muốn tìm trợ thủ cũng không thể trông cậy vào Cửu hoàng thúc.
Tôn Tư Hành bắt đắc dĩ, muốn nhìn lén cũng không được, bởi vì hộ vệ Tạ gia canh chừng rất nghiêm ngặt ở ngoài, nghiêm cắm người nào đến quấy rày.
Đây là yêu cầu của Phượng Khương Trần, những ngày này có quá nhiều người quyền quý đến làm phiền khiến nàng rất khó chịu, vì vậy nàng dứt khoát để bọn họ tự mình sắp xếp hộ vệ.
Vào phòng phẫu thuật, Phượng Khương Trần đưa cho Nhị phu nhân một chén Ma Phí tán và tự mình tiêm thuốc mê cho bà.
Ma Phí tán phải gây mê toàn thân, nàng lại không thể khống chế liều lượng, thuốc mê của Tôn phu nhân cũng rất nặng, nàng sợ bà ấy không chịu nổi nên một ngày phải đến thăm tận năm lần.
Cuộc phẫu thuật của Nhị phu nhân thật ra không khó, nhưng…
Không có trợ thủ thật khổ, Phượng Khương Trần quyết định sau cùng phải nhận thêm một nữ trợ thủ, về sau nếu Nhị phu nhân mang thai, nữ trợ thủ này nhất định có ích.
Phải biết rằng nếu tử cung không tốt, rất nhiều người sẽ không thể mang thai, chỉ tiếc là bình thường mọi người đều không lo lắng, vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Phẫu thuật cho Nhị phu nhân xong thì Mặt Trời đã ngả về phía Tây, Phượng Khương Trần đẩy người bệnh ra như thường lệ, sau đó giao cho nữ đại phu mà Tạ gia mang đến, dặn nếu có việc gì ngoài ý muốn thì cứ tìm nàng.
“Tự Hành, mau đi quét dọn phòng, nhớ phải tiêu trùng cho sạch sẽ.
” Phượng Khương Trần mệt mỏi đến mức không còn sức thu dọn phòng mỗ, ngược lại nàng còn rất vui vì đã thu nhận được một đồ đệ có ích.
“Vâng, sư phụ.
” Tôn Tư Hành không nói nhiều, chỉ khẽ đi chuẩn bị nước ấm và đồ ăn để Phượng Khương Trần có thể nghỉ ngơi thật tốt.
“Đang nghĩ gì vậy.
” Phượng Khương Trần không đi tắm mà mặc luôn áo bác sĩ đi vào phòng thăm Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân đã tỉnh lại rồi, bởi vì chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nên thân thể có chút yếu.
Phượng Khương Trần kiểm tra vết thương, phát hiện nó hồi phục rất tốt, nàng thấy vậy cũng rất vui vẻ, vì đây là ca phẫu thuật đầu tiên nàng làm ở đây, người bệnh có thể phục hồi được là điều quá tốt.
Sau đó nàng lại đến chỗ Tạ nhị phu nhân trong sân nhỏ, nghe thấy nha hoàn đang hoàn phàn nàn về việc Phượng phủ quá tồi tàn, thấy Phượng Khương Trần đi vào, nha hoàn kia có chút lúng túng.
Phượng Khương Trần mỉm cười, thản nhiên bước lên phía trước kiểm tra, sau khi ghi chép lại tình hình một chút rồi bước ra ngoài, nàng từ đầu đến cuối đều không gặp nam nhân của Tạ gia đến thăm, Nhị lão gia cũng không đến hỏi thăm xem phu nhân mình thế nào.
Nhìn thấy Nhị phu nhân như vậy, Phượng Khương Trần chỉ có thể nói nữ nhân thời cổ đại thật đáng thương, thiết nghĩ nàng không thể xuất giá cũng tốt, nếu bắt nàng chỉ được ở sân sau đùa giỡn thì với tính cách của nàng, nhất định sẽ phát điên lên mắt.