“Ọt ọt ọt…” Bụng Tô Văn Hàng kêu lên.
“Đại ca, đừng gọi đại phu, đệ chỉ là muốn đi nhà xí.
”
“Được, đại ca ôm đệ đi.
”
Thời xưa, những tiểu thiếu gia của gia đình giàu có mỗi lần đi nhà xí cũng không cần đi xa, chỉ cần ra sau bức bình phong, ở đó có một thùng gỗ giống bệ xí, sau khi sử dụng xong sẽ được nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ.
Một lúc sau, Tô Văn Hàng cảm thấy toàn thân đau đớn, Tô Văn Thanh chỉ cảm thấy hôi thối muốn chết, mùi thối đến không chịu nổi, ngay lúc hắn đang chuẩn bị ra ngoài đợi thì nghe thấy Tô Văn Hàng hét lên: “A, đại ca, con rắn nhỏ, có con rắn nhỏ, đệ lôi ra một con rắn nhỏ!”
Tô phủ người ngã ngựa đổ, suy nghĩ đầu tiên của Tô Văn Thanh là đưa đệ đệ đến Phượng phủ, nhưng khi hai người đến nơi thì Phượng Khương Trần lại không ở đó.
“Thật xin lỗi, Tô công tử.
Sư phụ của ta đã bị Phủ Doãn đại nhân mời đi rồi.
” Tôn Tư Hành thay vẻ mặt ngớ ngần thường ngày bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần bận rộn như vậy là vì phụ thân của Tôn Tư Hành hắn, phụ thân hắn cũng thật quá đáng, tự mình không thể xử lý được Tây Lăng Thái tử liền đẩy sư phụ ra chịu đòn.
Sáng nay, phụ thân hắn rõ ràng bị hãm hại…
“Bị Phủ Y đại nhân mang đi, ta còn có thể nói gì được đây?” Tô Văn Thanh lo lắng không biết Kinh đô Phủ Y bắt Phượng Khương Trần đi là vì muốn hỏi tung tích của Bộ Kinh Vân hay không.
Tô Văn Hàng hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như vậy: “Đại ca, nhanh đi cứu Phượng tỷ tỷ, không thể để tỷ tỷ xảy ra chuyện được, dù sao thì Phượng tỷ tỷ cũng là nương tử tương lai của đệ.
”
Bụng của tiểu Chính thái này không còn đau nữa, nghe tin Phượng Khương Trần bị người của Kinh đô Phủ Doãn mang đi liền quên mắt nỗi sợ khi lôi con rắn nhỏ ra.
“Đi.
” Tô Văn Thanh giống như một cơn gió lốc, hại Tôn Tư Hành muốn giải thích cũng không có thời gian.
“Tôn Tư Hành, sư phụ ngươi đang ở đâu?”
Chân trước Tô Văn Thanh vừa rời đi, chân sau Trác Đông Minh Lại tới.
“Thế tử gia, sư phụ ta đã bị Phủ Doãn đại nhân bắt đi.
” Tôn Tư Hành phối hợp nói, vừa định giải thích nguyên nhân vì sau Phượng Khương Trần bị Phủ Doãn đại nhân mang đi thì đã thấy Trác Đông Minh quay người phóng lên ngựa, giục ngựa một đường hướng thẳng đến Kinh Đô Phủ Doãn.
“Phượng Khương Trần, ngươi đúng là một nữ nhân không sợ rắc rối.
”
Cách xa xa, Tôn Tư Hành còn nghe được một câu than thở…
Cũng thật trùng hợp, Trác Đông Minh vừa đi thì Tạ Tam và Vương Thất cũng tới, Tạ Tam đến thăm Nhị phu nhân, Vương Thất đến hỏi chuyện Tây Lăng Thái tử, kết quả, hai người vừa nghe Tôn Tư Hành nói, chưa kịp hỏi nguyên nhân đã lần nữa nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.
Tô Văn Thanh mang theo một đứa bé nên người đầu tiên đến là Trác Đông Minh, có điều Phượng Khương Trần không ở nha môn mà là ở nhà xác.
“Nhà xác? Chu Hằng chết rồi sao? Phượng Khương Trần đến đây nhận xác à?” Sau khi đến nhà xác, phản ứng đầu tiên của Tô Văn Thanh là tên tiểu tử Chu Hằng bị người ta làm thịt, việc này cũng tốt, tai họa ngầm bên cạnh Phượng Khương Trần cuối cùng cũng được loại trừ.
Đáng tiếc, lại để cho hắn thất vọng rồi, Chu Hằng không xảy ra chuyện gì cả, Phượng Khương Trần đến nơi này chỉ là để hỗ trợ.
“Phượng đại phu, năm thi thể này sau khi uống thuốc của tiệm Vân gia bán mới chết, bọn họ tự bộc phát mà chết, vả lại bọn họ sử dụng dược liệu cũng hoàn toàn khác nhau.
” Phủ Y Vệ Học Lượng- Vệ đại nhân rất khách khí đi theo sau Phượng Khương Trần, giải thích kỹ thời gian và tình trạng tử vong của những người này.
Ninh kỳ bạch đầu ông, mạc khi thiếu niên cùng.
Lời này thật sự không sai, nhớ nửa năm trước, Vệ đại nhân đối với Phượng Khương Trần không hề khách khí, quan uy mười phần, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có vẻ mặt nịnh nọt và nịnh nọt.
“Phượng đại phu, bọn họ đều có một điểm chung, đó là môi biến thành màu đen, sắc mặt tím tái, đây là biểu hiện trúng độc.
Bổn quan đã cho người niêm phong tất cả dược liệu của Vân gia, không hề phát hiện ta dược liệu có vấn đề, mà người nhà bọn họ lại một mực khẳng định trước khi chết bọn họ ngoại trừ uống thuốc do Vân gia bán ra thì cũng không ăn thứ gì khác thường khác.
”