Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Nhìn Phượng Khương Trần làm việc cũng là một loại hưởng thụ.

” Lúc này, Tạ Tam, Vương Thất và Tô Văn Thanh mới hoàn hồn, bọn họ không chút sợ hãi nhìn cái xác đã bị Phượng Khương Trần khoét rỗng, nhìn nàng làm cũng không hề đáng sợ như vậy.

“Hóa ra giải phẫu là thế này, thật khiến ta mở mang kiến thức.

” Trong lòng Trác Đông Minh thầm bội phục Phượng Khương Trần, hắn quyết định sau này ít bắt nạt nàng một chút.

“Phượng tỷ tỷ thật lợi hại.

” Tô Văn Hàng kích động kêu lên, nếu nghe thiếu một từ “Tỷ”, Phượng Khương Trần liền trở thành Phượng tả.

Không có dấu hiệu bị tổn thương hay nhiễm độc ở bắt kỳ cơ quan nào.


Phượng Khương Trần lại phải đi kiểm tra phần chất lỏng lấy ra từ cổ họng và dạ dày, kết quả cũng như vậy, hoàn toàn không có vần đề.

“Đi, tìm hai con chó đến đây.

” Một số loại thức ăn và thuốc tương khắc nhau, dù không có độc cũng có thể khiến người ta bỏ mạng, Phượng Khương Trần hiểu rất rõ điều này.

Vân Hải nhanh chóng cho người khiên hai con chó tới đây, Phượng Khương Trần ra hiệu bảo trộn phần chất lỏng xen vào thức ăn để bọn chúng nềm thử.

“Phượng cô nương, làm như vậy để làm gì?” Vân Hải cho hai con chó ăn xong, thầy Phượng Khương Trần đứng một bên quan sát mới dám hỏi.

“Nhìn qua biểu hiện bên ngoài của những người này giống bị trúng độc mà chết, ta đã lấy từng nội tạng ra và kiểm tra từng cái một nhưng hoàn toàn không thấy được bát cứ dầu vết trúng độc nào cả.

Có một số loại thuốc và thức ăn tương khắc nhau, đây là thức ăn mà ta lấy ra từ trong dạ dày bọn họ, nếu bọn chúng ăn xong mà không có chuyện gì xảy ra thì tức là nguyên nhân cái chết không liên quan đến việc ăn uống.

” Phượng Khương Trần nàng chung quy không phải là một pháp y chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng cách ngu nhất để thử.

Vân Hải gật đầu tán thành, không hỗ là người Tôn Chính Đạo đề nghị ông mời đến, tiểu cô nương này tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tài nghệ y thuật lại rất giỏi, cách thức khám nghiệm cũng mạnh mẽ hơn người bình thường.

“Phượng Khương Trần cô nương nói có lý, nhưng nếu như chết do thuốc và thức ăn tương khắc nhau thì tại sao trên mặt người chết lại có dấu hiệu trúng độc?” Vệ đại nhân đứng dậy, thể hiện mình là người có chuyên môn.

Đây cũng là điểm khiến người ta khó hiểu, người khám nghiệm tử thi lúc trước cũng nói không phải trúng độc mà chết nhưng không cách nào tìm ra chứng cứ xác thực.


Phượng Khương Trần tìm ra chứng cứ chứng minh bọn họ không phải chết vì thuốc nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân cái chết.

Phượng Khương Trần nhíu mày, nàng liếc nhìn những thi thể đã bị khoét rỗng, khẽ lắc đầu: “Ta không biết, cứ chờ xem, nếu hai con chó không có vấn đề gi thì để ta tiếp tục khám nghiệm tiếp.

Tử thi cũng biết nói chuyện đấy, bọn họ sẽ đem những oan khuất của mình nói cho ta nghe.


Đây là những lời nói hằng ngày của thầy của sư tỷ nàng, bác sĩ pháp y chính là tiếng nói của người chết, thay bọn họ nói ra những oan ức của mình.

Nếu nàng bây giờ đã kiêm luôn vị trí pháp y rồi, nàng nhất định sẽ làm tốt công việc này!
kết xù Trong lúc đợi hai con chó chó trúng độc hay không, Phượng Khương Trần cũng không nhàn rỗi, nàng cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách bên trong thi thể để tránh để sót bất kỳ điểm khả nghỉ nào.

Một phút sau, hai con chó vẫn sủa vui vẻ như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.

“Nói như vậy thì có thể chứng minh dược liệu của Vân gia không có vấn đề gì rồi chứ?” Vẻ mặt Vân Hải cuối cùng cũng giãn ra, tuy nói trong lòng ông biết rõ dược liệu của Vân gia không có vấn đề nhưng thời điểm được xác minh khiến ông không khỏi vui mừng.

Bát luận thế nào, ông cũng tìm ra cách để chứng minh dược liệu của Vân gia hoàn toàn bình thường, nếu như lần nữa phát sinh chuyện, ông có thể dùng cách này để chứng minh, đồng thời có thể mượn thế lực của quan phủ để tìm ra kẻ thù ẩn trong tối.


“Có thể nói như vậy.

” Quả nhiên, chí hướng của thương nhân và bác sĩ không giống nhau.

Vân Hải chỉ quan tâm dược liệu của Vân gia có vấn đề hay không chứ không hề quan tâm nguyên nhân cái chết của những người kia, Phượng Khương Trần sớm đã nhìn thấu nên cũng không cảm thấy thất vọng.

“Vậy tại sao bọn họ lại chết.

” Tôn Chính Đạo nhìn Phượng Khương Trần bằng ánh mắt sáng rực, giống như nàng có thể giải thích vấn đề này.

“Tôn thái y nói đúng, Phượng Khương Trần, ngươi có thể tìm ra nguyên nhân bọn họ chết không?” Trác Đông Minh tốt xấu gì cũng là quan, trên người hắn gánh toàn bộ an nguy của hoàng thành, nhiều người chết như vậy nhưng không phải vì dược liệu, vậy nguyên nhân là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận