“Các ngươi đều ngồi xe ngựa đến, vậy thì tiễn ta một đoạn đường đi, ta mệt đến không đi nổi rồi.
”
Phượng Khương Trần cởi bao tay và áo khoác dính đầy máu ra, không khách khí nói.
“A…ta quên là ta đã có hẹn với bằng hữu, để Tạ Tam tiễn ngươi về.
” Vương Thất nghe vậy lập tức muốn chạy, Khương Trần hôm nay quá cường hãn khiến lòng hắn ta có chút sợ hãi, tạm thời không dám ngồi cùng xe với Phượng Khương Trần, sợ đến gần nàng là nghe thấy mùi máu tươi.
“Ta và Văn Hàng đi kiểm tra các cửa hàng, đi trước một bước.
” Tô Văn Thanh ôm lấy Tô Văn Hàng, che miệng hắn ta lại, không cho hắn ta nói chuyện.
Lý do cũng giống như Vương Thắt.
“A…A…A, ở đâu rồi…” Tạ Tam chạy như thể có quỷ đang đuổi theo phía sau.
Mọi người đều đã rời đi, chỉ còn một mình Tôn Chính Đạo: “Ta ngược lại rất muốn tiễn cô nương, nhưng ta cũng tự đi đến đây, Phượng đại phu, ta thật lực bắt tòng tâm.
”
Mùi máu trên người Phượng Khương Trần quá nồng, mặc dù Tôn Chính Đạo cũng là đại phu, không sợ những hình ảnh máu me kia nhưng chung quy ông ta vẫn không thích mùi máu, ngửi rất khó chịu.
“Tốt, rất tốt.
Từng người các ngươi ai nấy đều chạy rất nhanh, ta nhớ kỹ rồi.
” Phượng Khương Trần tức giận đến nghiền răng, đeo hòm thuốc trở về Phượng phủ.
Về Phượng phủ, Phượng Khương Trần còn chưa kịp thay y phục thì Tạ Nhị phu nhân đã xảy ra vấn đề.
Phượng Khương Trần vội vàng đi xử ký, sau đó ghé xem tình hình của Tôn phu nhân, cứ như vậy làm lỡ mắt cả bữa tối, mà vốn dĩ hôm nay nàng đã lỡ mắt một bữa trưa rồi.
Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra hết tình hình của các phòng bệnh, Phượng Khương Trần ngủ một giấc rồi ra ngoài dò hỏi tin tức của Chu Hằng, kết quả là không có tin tức.
Không có tin tức cũng tốt, ít nhất Chu Hằng chưa chết.
Trở về Phượng phủ, Phượng thầy Thiết tẩu đã mua đầy đủ những thứ mà nàng cần, liền nhờ Tôn Tư Hành đi mời Trác Đông Minh, Vương Thất, Tạ Tam, Tô Văn Thanh và Tôn Chính Đạo, nói nàng hôm nay mời khách, mời bọn họ đến ăn cơm chiều.
Khi cả năm người nghe thấy Phượng Khương Trần muốn mời khách, mặc dù không biết nguyên nhân gì nhưng họ vẫn đến.
Tạ Tam, Vương Thắt và Tô Văn Thanh đều lo sợ nàng sẽ tính số chuyện hôm qua, nhưng Phượng Khương Trần lại cười tươi như hoa, hoàn toàn không đề cập gì đến mà chỉ hỏi thăm một chút về tiến triển của vụ án.
“Toàn bộ thức ăn này đều là do ta tự mình làm đấy, hôm nay để các ngươi nềm thử, ta còn có tình mời một vị tiểu trù đến dạy.
Đây là Vịt bát bảo, đây là Gà ăn mày, còn đây là cá trích và thịt kho tàu, đây là hoàng thiện, đây là cá hấp, đây là ba ba, đây là thịt lừa, đây là chân gấu, đây là chim cút.
” Phượng Khương Trần giới thiệu qua mấy món có thể nhìn ra được, còn lại thì không hề nói, tóm lại, tắt cả đều là món mặn, nhìn bên ngoài cũng có thể khiến cho người khác giơ ngón trỏ, ứa hết nước bọt.
Về cơ bản, Phượng Khương Trần tìm tất cả những thứ có thể ăn được, từ bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi trong nước đều có đủ, duy chỉ không có thịt heo.
“Nhìn không ra Phượng Khương Trần ngươi còn có tiềm năng làm vợ hiền mẹ tốt.
” Trác Đông Minh tự thấy rằng hôm qua mình không làm gì sai nên hắn hoàn toàn không có áp lực gì cả.
“Nếu như sống một mình thì tất nhiên phải học cách tự làm lấy thôi.
” Phượng đang nói về nàng ở thời hiện đại, nhưng những người có mặt lại nghĩ đến hoàn cảnh trước đây của Phượng Khương Trần, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo, đồng thời ai nấy đều quên béng đi chuyện ngày hôm qua.
.