Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Ngã ngựa, Phượng Khương Trần ngã ngựa rồi.

” Tim của mọi người cũng giật mình theo, từ mừng như điên biến thành lo lắng, có lẽ còn có cả chút lòng ham xem kịch vui.

Ngã ngựa? Cửu hoàng thúc chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau xót, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, vội vã buông lỏng nắm đấm, hoàng thượng như có điều suy nghĩ nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc lại hờ hững như không, con ngươi đen bình tĩnh khác thường.

Từ giây phút Phượng Khương Trần ngã ngựa, nhất cử nhất động của nàng đều gắn chặt trong tim mỗi người ở đây, bao gồm cả Dao Hân và Tô Quán, hai nữ nhân này vô cùng hy vọng, lúc đó Phượng Khương Trần bị ngã chết hoặc té tàn phế.


Đáng tiếc, khiến Dao Hân và Tô Quán thất vọng rồi, mặc dù Phượng Khương Trần không có võ công căn bản, nhưng cơ thể lại vô cùng nhanh nhẹn, phản ứng cũng nhanh hơn người bình thường, tuy Phượng Khương Trần ngã xuống, nhưng lại túm được đuôi ngựa, không như suy nghĩ của hai người bọn họ, ngã văng ra ngoài.

Ở thời khắc rơi khỏi lưng ngựa, Phượng Khương Trần không ngã sấp xuống, cũng không thất thần trong giây lát giống phản ứng của người thường, Phượng Khương Trần hoàn toàn không lãng phí nửa giây, vừa rơi xuống đất lập tức chạy về trước theo ngựa.

May mà Phượng Khương Trần thường xuyên phải chạy tuyến đầu khi có vụ nổ, bình thường Phượng Khương Trần hay theo sau đội gỡ bom làm hộ tống y tế cho họ.

Mỗi thành viên trong đội gỡ bom của lực lượng gìn giữ hòa bình đều là tinh anh trong tinh anh, họ không chỉ tinh thông gỡ mà ngay cả kỹ năng quân sự cũng đứng đầu.

Không biết đám người trâu bò này là do muốn tỏ ra đẹp trai trước mặt bác sĩ nữ Phượng Khương Trần hay do quen rồi, lúc xuống xe bọn họ chưa bao giờ đợi xe dừng lại, cứ xuống xe như không có chuyện gì xảy ra khi mà xe vẫn đang phóng nhanh.

Vịn cửa xe thả người nhảy xuống, giữ trọng tâm hướng về phía trước, nước chảy mây trôi, tùy ý phách lối, không hề căng thẳng và lo lắng, đối với họ mà nói chuyện này đơn giản như ăn kẹo.

Động tác này học được từ họ, không chỉ không thảm hại, ngược lại lại vô cùng đẹp trai, coi như một cảnh đẹp trên chiến trường, tất nhiên, Phượng Khương Trần, một bác sĩ nữ xinh đẹp cũng đang trên chiến trường, một cảnh đẹp khiến người ta không thể bỏ qua.


Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là động tác này còn có thể cứu mạng vào lúc then chốt, ở trên chiến trường có ai không biết, quân địch có bắn lén hay ném bom anh hay không, lúc đó anh còn hy vọng xa vời chờ xe dừng hẳn sao? Bom sẽ chờ anh chạy xa rồi mới nổ sao?
Sẽ không!
Bởi vì người của đội gỡ bom là người tiếp xúc với bom nhiều nhất, cho nên kỹ thuật nhảy xuống và lên xe của họ đều vô cùng xuất sắc, lóa mắt hơn nhiều những bức ảnh chụp cảnh sát hay xã hội đen.

Lần đầu được nhìn thấy cảnh đó Phượng Khương Trần cảm thấy vô cùng đẹp trai, sau đó mới biết đây là kỹ năng bảo vệ tính mạng, tìm cơ hội tranh thủ chút thời gian cố ý đi tìm người của đội gỡ bom dạy nàng.

Nói thật ra, nếu đổi thành người khác, đám người trâu bò của đội gỡ bom sẽ không quan tâm, nhưng Phượng Khương Trần không giống vậy.

Trên chiến trường cái gì ít nhất? Phụ nữ ít nhất, cho dù có cũng là kiểu nữ binh cao lớn thô kệch, lăn lộn mỗi ngày, vô cùng hiếm thấy bác sĩ nữ dáng vẻ nhẹ nhàng giống Phượng Khương Trần.


Ở trong quân doanh có rất nhiều thiếu úy, thiếu tá, thậm chí còn có thiếu tướng bày tỏ sự mến mộ với Phượng Khương Trần, đáng tiếc Phượng Khương Trần luôn từ chối thẳng thắn, mà đại đa số người sau khi bị từ chối cũng không từ bỏ ngay mà lặng lẽ bàn bạc chờ khi lui về tiền tuyến rồi mới tiếp tục theo đuổi Phượng Khương Trần.

Ký thuật nhảy xe của Phượng Khương Trần do tổ trưởng tổ gỡ bom tự mình dạy, đáng tiếc Phượng Khương Trần chỉ học được ba phần, không phải Phượng Khương Trần không học hành tử tế mà thật sự là phương pháp dạy học khiến nàng cạn lời.

Người bình thường sẽ bị ngã bị thương lúc luyện tập, nhưng Phượng Khương Trần lại chưa bị ngã một lần nào, bởi vì mỗi lần bị thương, tổ trưởng đại nhân đẹp trai sẽ dùng bản thân mình làm đệm thịt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận