Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thấy dáng vẻ của bọn hắn như vậy, hình như không quá xem trọng Tô Quán, hoặc có lẽ sau khi được chứng kiến kỹ năng cưỡi và thuần ngựa khiến mọi người vỗ án tán dương của Phượng Khương Trần, biểu hiện của Tô Quán không lọt nổi mắt xanh của họ.

Dưới sự hướng dẫn của thái giám, đi tới phòng nghỉ gần nhất, cho người lui ra, trên mặt Phượng Khương Trần mới thu lại ý cười.

“Ui…”
Phượng Khương Trần đau đến hít một hơi thật sâu, cẩn thận kéo quần xuống, quần màu đen dính máu, bụi, đã bẩn không nhìn nổi, trong quần cũng đều là máu và bụi, không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Phượng Khương Trần lại tụt quần lui xuống, quần dính sát vết thương, lúc cởi từng lớp thịt bị trực tiếp xé xuống, vết thương bị tổn thương lần hai.

Máu thịt của bắp đùi lộ ra, trên cơ bản đùi không còn một chỗ nào lành lạnh, Phượng Khương Trần đã từng gặp vết thương như này, không khác lắm vết thương do bị nổ bom.


“Ở trên chiến trường cũng không bị thương nặng như vậy, không ngờ trên sân ngựa ở nơi này lại bị thương nặng như vậy.

” Phượng Khương Trần lắc đầu, cảm giác năng lực nhịn đau của mình càng ngày càng kém.

Mở túi y tế thông minh, Phượng Khương Trần lấy băng vải và thuốc trị thương ra, thấm thuốc giảm đau vào miếng băng vải, sau đó quấn từng lớp từng lớp vào chỗ bị thương, đơn giản băng bó lại.

Vết thương này phải được rửa sạch sẽ rồi mới bôi thuốc, nhưng bây giờ nàng không có thời gian, chỉ có thể băng bó cẩn thận lại trước, đợi sau khi thuần ngựa kết thúc rồi xử lý tiếp.

Băng kỹ hai chân xong, Phượng Khương Trần lại mặc chiếc quần nhuốm máu vào.

Bởi vì cách lớp băng vải nên vết thương kia sẽ không bị cọ chảy máu nữa, tuy vẫn rất đau, nhưng tốt hơn lúc trước nhiều, ít nhất lúc mặc lại đồ cưỡi ngựa, Phượng Khương Trần không cảm thấy đùi đau như bị dao cứa.

Phượng Khương Trần không biết, lúc nàng xử lý những vết thương này, ngoài cửa sổ có một nam tử đang đứng, thu hết cảnh này vào mắt.

“Phượng Khương Trần, xin lỗi!” Trong mắt của nam tử tràn đầy đau lòng và áy náy, cuối cùng hóa thành thở dài, lén lút rời đi.

Ngoài đùi, còn một chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng, đó chính là hai bàn chân, gan bàn chân bị ma sát trên đất quá lâu, giày da bị rách, rỉ máu, Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua chỉ biết thở dài, không di chuyển nữa.

Đôi giày này vừa chân, nếu đã quấn băng vào thì không thể xỏ nữa, chỉ có thể chịu đựng.


Hít một hơi chịu đựng, tiếp đó nhanh chóng tiêm một mũi thuốc an thần cho con ngựa kia, ngựa mà Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán chuẩn bị cho nàng vô cùng nóng nảy, không có thuốc an thần trợ giúp thì không thể thuần phục nổi con ngựa kia.

Ngoài việc bị thương, thể lực của Phượng Khương Trần cũng tiêu hao nghiêm trọng, Phượng Khương Trần mò mẫm trong túi y tế thông minh mãi cũng không tìm được loại thuốc nào có thể nhanh chóng bổ sung thể lực mà không có tác dụng phụ, chỉ đành chịu chọn thuốc kích thích.

Thuốc kích thích có tác dụng phụ với cơ thể người, trong một vài tình huống đặc biệt, có một vài vận động viên thi đấu lén uống, nếu bị điều tra ra hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng ở đây không có người tra nên Phượng Khương Trần lấy thuốc uống trực tiếp.

“Hy vọng có hiệu quả, đây vốn không phải trận tỷ thí công bằng, cho nên ta dùng thủ đoạn cũng là chuyện bình thường.

” Phượng Khương Trần lau sạch vết bẩn trên mặt, rồi cột chắc tóc lần nữa, nhìn qua vô cùng có tinh thần.

Nhắm mắt nghỉ ngơi, Phượng Khương Trần đoán dù Tô Quán không biết cách thuần phục ngựa của Đông Lăng thì vẫn có thể chống đỡ được tầm một tiếng, nhưng lần này Phượng Khương Trần tính sai rồi, vừa mới nhắm mắt thái giám đã tới báo: “Phượng Khương Trần, Tô Quán Tú thua rồi, hoàng thượng mời ngài quay lại tiếp tục thi đấu.



“Được.

” Mười lăm phút đồng hồ cũng không có, tính nhẫn nại của Tô Quán thật quá kém, tỏ rõ chỉ lấy lệ với hoàng thượng.

“Hoàng thượng.

” y phục trên người vẫn bẩn bụi như thế, nhưng ánh mắt của Phượng Khương Trần lại sáng ngời hơn cả lúc trước, vẫn là dáng vẻ tràn đầy lòng tin.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận