Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, một mình nhận hết, đợi mọi người chúc mừng xong, hoàng thượng mới nhớ tới công thần lớn nhất hôm nay: “Khương Trần, ngươi nói trẫm nên thưởng ngươi cái gì?”
“Dân nữ, dân…” Phượng Khương Trần cứng rắn chống đỡ, đợi Tô Quán đi rồi mới buông lỏng, nghiêng nghiêng ngả ngả, bịch một tiếng ngã xuống…
“Phượng Khương Trần!” Hai người Trác Đông Minh và Đông Lăng Tử Thuần phi nhanh ra ngoài, Trác Đông Minh nhanh hơn một bước, ngay giây phút Phượng Khương Trần ngã xuống đỡ được nàng.

Đông Lăng Vũ Cửu thu người lại, hai tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo, hít sâu một hơi, dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Thái y, nhanh truyền thái y.

” Phượng Khương Trần đột nhiên té xỉu, cũng không ảnh hưởng tới tâm tình đang tốt của hoàng thượng.

“Về nhà, ta phải về nhà.

” Nàng không muốn ngây người ở cái nơi quỷ quái này nữa.


“Được, được, ta đưa ngươi về nhà, ta sẽ đưa ngươi về nhà.

” Trác Đông Minh ôm công chúa bế Phượng Khương Trần lên: “Hoàng thượng? Xin cho phép thần hộ tống Phượng Khương Trần về nhà?”
“Được.

” Đối với thái độ của hoàng thượng với Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh lạnh lòng.

Khó trách Vũ Văn Nguyên Hòa thà mãi mãi trấn thủ biên cương cũng không bằng lòng trở về kinh thành, một đế vương như vậy thật khiến lòng người lạnh lẽo, ông tuyệt không tin tưởng thần tử, dù cho một giây trước người đó vừa vào sinh ra tử vì ông.

“Trước hết cứ để thái y khám đã.

” Hoàng thượng không đồng ý, tuy nói Phượng Khương Trần có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng, nàng té xỉu cũng nằm trong dự liệu của mọi người, nhưng trong lòng hoàng thượng vẫn mang nghi ngờ, sợ Phượng Khương Trần đang giả bộ.


Năm thái y thay phiên tiến lên, chuẩn bệnh cho Phượng Khương Trần, kết quả chẩn đoán giống nhau, đó là thể lực Phượng Khương Trần bị tiêu hao nghiêm trọng, tinh khí tổn hao ảnh hưởng tới tim.

Mặt khác, bị nội thương và ngoại thương nghiêm trọng, khí tức yếu ớt phải trị liệu lập tức, nếu không sẽ tới nguy hiểm tính mạng, càng kéo dài thời gian chữa trị càng có di chứng nghiêm trọng.


Phải nghị lực đến mức độ nào mới có thể làm được như vậy!
Đồng tình thì đồng tình, nên làm thế nào thì họ là thế ấy, sẽ không vì đồng tình mà đối tốt với Phượng Khương Trần hơn một chút, đối mặt cái chân bị thương của Phượng Khương Trần, các thái y hai mặt nhìn nhau, không ai muốn tiến lên.

Cạnh đùi, bộ phận này không phải xấu hổ bình thường, dù danh tiếng của Phượng Khương Trần có kém thế nào đi chẳng nữa, nhưng nàng cũng là một nữ tử, đám thái y nào dám ra tay.

Trong tình huống bình thường, vết thương này sẽ do y nữ tới xử lý, nhưng diện tích bị thương của Phượng Khương Trần quá lớn, hơn nữa vết thương dính nhiều bụi, còn cả thịt thối rữa, những thứ này đều phải loại bỏ hết, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng.

Xử lý vết thương là một việc cần sự tinh tế tỉ mỉ, y nữ không làm được việc này, mà vết thương trên đùi của Phượng Khương Trần nếu không xử lý tốt, hai chân của nàng sẽ bị phế.

“Lâm thái y, ngài xem?” Hoàng thượng cử ba thái y, trong đó Lâm thái y tuổi gần năm mươi đứng đầu, sau khi Chu thái y bắt mạch xong lập tức tìm hỏi ý kiến của ông ta.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận