Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Hắn không phải chưa từng thấy qua vết thương như vậy, nhưng chưa từng thấy một nữ tử bị như vậy bao giờ, mà bị thương nặng như vậy, Phượng Khương Trần cũng không hét lớn, yên lặng khiến người ta đau lòng.

Lúc này, hắn thà Phượng Khương Trần hét to lên, như vậy trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn chút.

“Không đau.

” Phượng Khương Trần đau đến cắn phải đầu lưỡi, vội vàng im lặng, không dám mở miệng tiếp.

Cồn khử trùng tiếp xúc với vết thương vang lên tiếng xèo xèo, âm thanh này cực kỳ quen thuộc với Phượng Khương Trần, chính là bởi vì quá quen nên nàng mới hiểu được cảm giác đau đớn này sẽ không kết thúc trong chốc lát, nàng cố gắng chống đỡ.

Hai tay đặt song song bên người nắm chặt thành quyền, huyệt thái dương giật giật, gân xanh trên đầu nổi cộm, Phượng Khương Trần hít vào thở ra liên tục, nhắm chặt hai mắt, một lần lại một lần nói với bản thân: Không đau, không đau.


Đây là một loại tâm lý ám chỉ, để bản thân quên đi vết thương đầy đau đớn kia, dời lực chú sang những chuyện khác, kể từ đó Phượng Khương Trần dần dần cảm thấy không còn đau nữa, hoặc có lẽ đau đến không còn cảm giác, cơ thể cũng buông lỏng hơn.

Tôn Tư Hành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy sư phụ nói, lúc đại phu đối mặt với bệnh nhân không thể mang theo tình cảm, chỉ có như vậy mới có thể đưa ra phán đoán tỉnh táo nhất, chỉ có như vậy lúc hạ dao mới không bị tình cảm ảnh hưởng.

Đại phu phải hợp làm một với dao giải phẩu, lạnh lẽo vô tình, phải nhớ kỹ trách nhiệm của bản thân, hoàn thành sứ mệnh của mình là được.

Nhưng người vẫn là người, hắn biết lo lắng cho sư phụ, đau lòng cho sư phụ.

“Phượng Khương Trần, sắp xong rồi.

” Trác Đông Minh lau mồ hôi trên trán cho Phượng Khương Trần, nửa ôm người vào ngực, trên mặt tràn đầy dịu dàng và cẩn thận hiếm thấy.

“Ta biết, Tư Hành rất lợi hại.

” Giọng nói của Phượng Khương Trần rất nhỏ, nhỏ đến mức Trác Đông Minh phải ghé sát tai vào môi nàng mới có thể nghe được.

“Ngươi dạy dỗ đồ đệ sao có thể kém được.

” Trác Đông Minh nói với Phượng Khương Trần để nàng không nghĩ về vết thương của nàng nữa.

Phượng Khương Trần lắc đầu, không đồng ý: “Không phải, y thuật của Tư Hành tốt hơn ta, ta không dạy nổi hắn cái gì.



Nếu không phải đại phu thời đại này hiếm khi nghiên cứu về ngoại khoa thì nàng không có ưu thế.

“Ngươi khiêm tốn rồi, ngươi dạy hắn rất nhiều, nếu không… Tôn thái y sẽ không muốn bái ngươi làm thầy.

” Con người kỳ quái thế đấy, lúc trước nhìn ngươi không hợp mắt thì làm gì cũng không thấy hợp mắt, bây giờ nhìn ngươi thuận mắt thì cảm thấy cái gì ngươi cũng tốt.

Trác Đông Minh thấy Phượng Khương Trần chính là như vậy, bây giờ hắn nhìn Phượng Khương Trần cảm thấy toàn thân nàng cao thấp toàn là ưu điểm, trước đây thấy ngứa mắt nên không cảm thấy đặc biệt khiến người ta thích.

Trong vòng một ngày, hắn thấy được Phượng Khương Trần kiên cường bao nhiêu, dũng cảm bao nhiêu.

Khó trách Cẩm Lăng lại nói, Phượng Khương Trần là con nhà quan nhưng không ngông nghênh, có sự kiêu ngạo mà hoàng tộc không có, trên người nàng có một loại khí chất tôn quý không cho người khác xâm phạm.

Chỉ có điều, bây giờ nàng quá yếu, không có năng lực bảo vệ bản thân nên mới trở thành đối tượng công kích của người khác.


Những người đố đố kị, ghen ghét Phượng Khương Trần.

Hai người câu được câu không, cho đến khi Phượng Khương Trần đau quá nên hôn mê bất tỉnh, Trác Đông Minh mới thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận chùi mồ hôi trên trán cho Phượng Khương Trần: “Nếu ngươi là muội muội của ta thì tốt biết mấy, ta muốn có một muội muội tốt như ngươi, nằm mơ ta cũng bật cười.


“Đừng mơ nữa, Trác gia các ngươi không dạy ra được nữ nhi như vậy đâu.

” Tô Vân Thanh đẩy cửa đi vào, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, dường như đã đi một quãng đường rất xa tới đây.

Tôn Tư Hành kinh ngạc giật mình, hắn đang dùng nhíp kẹp bông lau sạch máu trên vết thương, Tô Vân Thanh dọa một cái như vậy, cái nhíp trực tiếp đâm vào vết thương của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần đau đến run rẩy, dọa Tôn Tôn Tư Hành làm rơi nhíp xuống đất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận