Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Tô Vân Thanh, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không biết phi lễ chớ nhìn sao? Đi ra ngoài!” Trác Đông Minh thầm buồn bực bản thân vì tính cảnh giác quá thấp, đồng thời cũng nhớ kỹ trong lòng, thủ vệ của Phượng phủ quá yếu, sau khi về hắn phải phái một nhóm người tới đây, nếu không Phượng phủ lớn như vậy, mà Phượng Khương Trần lại là một nữ hài tử, quá không an toàn.

“Ta tới tặng thuốc cho nàng.

” Tô Vân Thanh lấy một cái hộp ngọc từ trong lòng ra đưa cho Tôn Tư Hành: “Tôn đại phu, dùng thuốc này cho nàng.


Tôn Tư Hành cũng không đề phòng Tô Vân Thanh, hắn thấy rõ vết thương của Phượng Khương Trần, vết thương thế đó nhìn rất dọa người, hèn chi cái tên Cửu Khánh kia lại cực kỳ khẩn cấp bắt hắn đi lấy thuốc.

“Đây là thuốc gì?” Vừa mở ra, bên trong phòng tràn ngập mùi hương sen thanh nhã, ngửi mùi thơm ngát này cũng khiến người ta thần thanh khí sảng, tâm tình bình tĩnh.

“Cao tuyết liên bách hoa, thánh phẩm chữa thương đệ nhất võ lâm, có thể bảo đảm vết thương của nàng sẽ không để lại sẹo.

” Nói thánh phẩm chữa thương thì hơi khoa trương, nhưng có tác dụng giúp vết thương khép lại, sau khi dùng xong da thịt nhẵn bóng như trẻ con.


Cao tuyết liên bách hoa cũng được xưng là thánh phẩm làm đẹp đệ nhất giang hồ, đáng tiếc thứ này vô cùng quý giá.

“Đây chính là phương thuốc bí mật mà Huyền Y Cốc cốc chủ không truyền ra ngoài: cao tuyết liên bách hoa, không phải Huyền Y Cốc cốc chủ nói thuốc này chỉ tặng không bán sao? Làm sao ngươi có được?” Hai tay Tôn Tư Hành nâng hộp ngọc, gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Cao tuyết liên bách hoa chỉ tặng không bán đã nói lên dù ngươi có tiền cũng không có được, đây chính là thứ mà hoàng thất của các quốc gia đều cầu không được, làm sao Tô Vân Thanh có thể có được.

“Yên tâm, đây là huyền y Cốc cốc chủ đưa, ngươi nhanh bôi cho Phượng Khương Trần, nếu không dùng ngươi trả ta.

” Tô Vân Thanh đau lòng nhìn cao tuyết liên bách hoa.

Hu hu hu… Đây chính là thứ mà Cửu Khánh dùng cái mạng nhỏ đổi lấy, nói tặng là tặng, Cửu Khánh thật hào phóng.

“Dùng, thuốc tốt như vậy vì sao không cần, ta thay sư phụ đa tạ Tô công tử.

” Tôn Tư Hành vội vàng giữ chặt cái lọ, sợ Tô Vân Thanh cướp lại.

Nếu hoàng thượng hoặc hoàng hậu biết thuốc này tồn tại, chắc chắn sẽ không cho phép họ dùng lên người Phượng Khương Trần, bởi vậy có thể thấy được thuốc này không tầm thường cỡ nào.

“Không cần cảm tạ ta, cái này cũng không phải của ta, ta cũng chỉ giúp người khác đưa tới, ngươi nhanh bôi thuốc cho sư phụ ngươi, vết thương kia cũng quá dọa người rồi.

” Tô Vân Thanh tìm một vòng trong phòng, cũng không có tìm được chỗ có thể ngồi, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chổ.

Mệt chết hắn!
“Tô Vân Thanh, thuốc tặng rồi, ngươi còn ở đây làm gì, còn chưa đi?” Phượng Khương Trần bị thương ở chân, chung quy không tiện để người ngoài thấy.

“Tại sao ta phải đi, muốn đi cũng là thế tử gia ngươi đi.


” Tô Vân Thanh sẽ tuyệt đối không đối chọi gay gắt với Trác Đông Minh ở bên ngoài, nhưng Phượng phủ thì sao?
Hắn biết Trác Đông Minh sẽ không dùng thân phận thế tử để dồn hắn.

“Ta phải chăm sóc Phượng Khương Trần.

” Đây là do Vương Cẩm Lăng giao phó, Trác Đông Minh có lý do hợp lí.

“Ta giống thế tử, ta cũng phải chăm sóc Phượng Khương Trần.

” Haizz, Cửu Khánh à Cửu Khánh, đối thủ của ngươi không ít nha, cũng may ta sẽ không tranh với ngươi.

Nữ nhân mạnh mẽ như vậy, ta không phải dám ra tay.

“Phượng Khương Trần không cần ngươi chăm sóc, Tô công tử vẫn nên tránh đi thì hơn.

” Trác Đông Minh rất khó chịu Tô Vân Thanh ở đây.

“Muốn tránh cũng phải là thế tử gia tránh, ta và Phượng Khương Trần quen nhau từ trước rồi.


” Vì Cửu Khánh, hắn cũng muốn coi chừng Phượng Khương Trần, sau đó nhân lúc Phượng Khương Trần vừa tỉnh lại sẽ nói cho Phượng Khương Trần biết cao tuyết liên bách hoa là Cửu Khánh cố ý phái người đưa tới.

“Ta coi Khương Trần là muội muội.

” Nữ tử Vương Cẩm Lăng thích, Trác Đông Minh sẽ chỉ thưởng thức, sẽ không tranh giành với Vương Cẩm Lăng, đây là nguyên tắc của Trác Đông Minh.

“Ta coi Phượng Khương Trần là em dâu.

” Thê tử của Cửu Khánh không phải là em dâu sao.

Trác Đông Minh lại tưởng Tô Vân Thanh nói Tô Vân Hàng, nghĩ đến đứa trẻ xấu xa đó, Trác Đông Minh xạm mặt lại: “Tô Vân Thanh, không thể nói lung tung.


“Ta nói là việc của ta, ngươi có thích nghe thì nghe…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận