Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Một người con gái không đủ, thì thêm một hoàng tử xuất thân cao quý.

“Vâng.


“Tìm cách tiết lộ nghi ngờ về cái chết của phụ thân phụ mẫu Trác Đông Minh cho Trác Đông Minh biết.

” Lần này hoàng thượng thật sự chọc tức hắn, cho nên mấy người này ai cũng đừng hòng sống tốt.

“Vâng.


Giao phó xong, Đông Lăng Vũ Cửu vung tay với hắc y nhân: “Lui xuống đi.


“Vâng.


“Khoan đã.

” Hắc y nhân xoay người muốn đi, Đông Lăng Vũ Cửu gọi lại, hắn quên mất một việc quan trọng.

“Trợ giúp hoàng hậu đưa Tây Lăng Dao Hân đến với Đông Lăng Tử Thuần.



Muốn gả cho Đông Lăng Tử Lãng, Tây Lăng Dao Hân nằm mơ đi.

Thứ nàng ta càng muốn đạt được, Đông Lăng Vũ Cửu càng không để nàng ta như ý.

Đến Đông Lăng thì phải tuân theo quy tắc của Đông Lăng.

“Vâng.


Khi Đế vương tức giận, xác chết rải nghìn dặm, mà khi Cửu hoàng thúc tức giận sự bất hòa lan tràn, ai ai cũng không được yên bình.

Sau khi hắc y nhân đi, Cửu hoàng thúc cũng biến mất trong thư phòng.

Còn một chuyện cần Phượng Khương Trần quyết định.

Phượng phủ.

Đây là lần đầu tiên Đông Lăng Vũ Cửu đến mà không truyền tin, sau khi đánh ngã thị vệ và thị nữ gác đêm thì đẩy cửa đi vào.

Khuôn mặt Phượng Khương Trần càng thêm nhợt nhạt dưới tấm chăn đỏ rực, dáng vẻ ốm yếu đó khiến người ta nhìn vào liền đau xót.

Đông Lăng Vũ Cửu ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lộn xộn ra sau tai nàng: “Bị thương thành thế này, thật sự không biết nên nói nàng thông minh hay ngốc nữa.



“Sao nàng lại bướng bỉnh như vậy? Chuyện ban ngày nàng không chịu nhận thua một chút được sao?” Nếu Phượng Khương Trần từ chối, chắc chắn hắn sẽ ra mặt thay nàng.

“Nàng cứ không tin bản vương như vậy, không phải bản vương đã cho nàng ngọc bội rồi sao? Cho nàng rồi thì phải biết mà dùng chứ, bản vương còn không sợ phiền phức thì nàng sợ cái gì.


Năm nay, Đông Lăng Vũ Cửu nói nhiều hơn so với trước kia.

“Rõ ràng đã bị thương nặng như vậy còn giống như người không sao tiếp tục thuần ngựa, nàng thật biết giả vờ.

” Đông Lăng Vũ Cửu giúp Phượng Khương Trần kéo lại chăn.

“Nàng lại giả vờ ngủ, thật sự không muốn gặp bản vương như vậy sao?” Đông Lăng Vũ Cửu cúi người, nói vào tai Phượng Khương Trần.

Hơi thở ấm áp quanh quẩn ở cổ, mùi hương thanh mát của lá trúc chui vào mũi.

Khi Đông Lăng Vũ Cửu cúi người, Phượng Khương Trần cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ ập xuống, hô hấp trong nháy mắt loạn nhịp, Phượng Khương Trần mím môi nhắm chặt hai mắt.

Khoảnh khắc mà Đông Lăng Vũ Cửu tiến vào nàng đã biết rồi.

Không phải nàng cảnh giác mà là vì vết thương trên người đau đến mức nàng không thể ngủ.

Tuyết Liên bách hoa cao có thể khiến vết thương không đau, nhưng tim gan nàng đều chịu tổn thương, hơn nữa khi ngã từ trên ngựa xuống xương cũng bị gãy, tuy đã nối lại rồi nhưng vẫn đau đến không chịu được.

Nàng không muốn khiến Tôn Tư Hành lo lắng nên giả vờ ngủ.

“Nếu đã tỉnh rồi thì mở mắt ra.

” Đông Lăng Vũ Cửu đã ngồi thẳng dậy, chỉ có điều hai tay vẫn vuốt chăn của Phượng Khương Trần.

Cảm giác áp lực biến mất, Phượng Khương Trần mới thở phào, trong lòng nói không ra là cảm giác gì, chỉ có thể tận lực xem nhẹ cảm giác không bình lặng của trái tim vì sự xuất hiện Cửu hoàng thúc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận