Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Được rồi, kỳ thật là hắn hơi ngại.
Nhưng hắn vui, không có nghĩa là Phượng Khương Trần cũng vui, lời của Cửu hoàng thúc khiến nàng có một loại xúc động muốn giết người…
Thích như vậy?
Ngài vui thì đối tốt với ta, không vui thì đá ta đi?
Trong mắt ngài ta là gì? Rốt cuộc Phượng Khương Trần ta là cái gì? Một thứ đồ chơi sao?
Phượng Khương Trần mím môi, không để bản thân gào thét ra tiếng.
Người trước mặt là Cửu hoàng thúc, là Cửu hoàng thúc dưới một người trên vạn người của Đông Lăng, cao cao tại thượng, tôn quý bất phàm, không phải đối tượng mà nàng có thể tùy tiện hô hào…
“Sấm sét hay mưa sương, đều là sự ban ơn của quân vương”, tuy Cửu hoàng thúc không phải đế vương, nhưng câu này cũng rất thích hợp dùng trên người hắn.

(*)Sấm sét tượng trưng cho trách phạt, mưa sương tượng trưng cho phần thưởng, nghĩa là sự trừng phạt hay khen thưởng của đế vương đều là ban ơn đối với người khác.
Cửu hoàng thúc đối xử tốt với nàng, nàng không thể từ chối, Cửu hoàng thúc muốn đá nàng đi, nàng chỉ có thể chịu đựng.
Đối với Cửu hoàng thúc mà nói, có lẽ nàng chỉ là một món đồ chơi.

Hứng thú thì đến đùa một lát, không có hứng thì gạt nàng đi.
Nếu hiện tại Cửu hoàng thúc vui vẻ đến trêu đùa nàng, vậy nàng nhân lúc hắn vui vẻ, để báo món thù nho nhỏ của nàng.
Phượng Khương Trần hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Cửu hoàng thúc, hoàng thượng muốn hai con ngựa đó là để giao phối với ngựa của Đông Lăng, nhằm lai tạo ra chiến mã mạnh mẽ, đúng không?”
Đông Lăng Vũ Cửu không biết tại sao Phượng Khương Trần lại hỏi cái này, thấy nàng có hứng thú với vấn đề này, hắn liền vui vẻ, chỉ có điều sự vui vẻ của hắn hiện ra không rõ ràng.
“Đúng, chiến mã của Đông Lăng rất yếu, kỵ binh vẫn luôn là điểm yếu nhất của Đông Lăng.

Hoàng thường hy vọng mượn hai con ngựa đó, có thể nuôi dưỡng ra chiến mã xuất sắc.


Hiện nay hoàng thượng không có năng lực chinh chiến thiên hạ, như vẫn có ý chí chinh chiến thiên hạ.
“Thế hai con ngựa đấy là ngựa đực hay ngựa cái?” Nếu hai con ngựa đấy là ngựa cái thì buồn cười rồi.

Đợi hai con ngựa đó mang thai, sau khi sinh phải đợi ngựa con trưởng thành mới có thể giao phối tiếp được…Tiếp tục đợi như thế cho đến khi chiến mã của Đông Lăng mạnh mẽ thì có khi thiết kỵ của Nam Lăng và Tây Lăng đã san bằng Đông Lăng rồi.
Nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Phượng Khương Trần, tâm trạng Đông Lăng Vũ Cửu rất vui vẻ, sự lo lắng trước đó cũng quét sạch, trực tiếp ngồi lên giường, từ đằng sau ôm lấy Phượng Khương Trần vào lòng.
Phượng Khương Trần bị dọa một trận, nhưng vết thương khiến nàng không thể đẩy ra được, chỉ có thể để mặc cho Cửu hoàng thúc ôm.
Nếu là trước đây nàng chắc chắn là rất vui, rất vui vẻ, nhưng hiện tại nàng vui không nổi mà chỉ cảm thấy chua xót.

Nàng ngọ nguậy tránh ra nhưng Cửu hoàng thúc lại ôm càng chặt: “Đừng động, nếu vết thương rách ra, người chịu khổ là nàng.”
“Cửu hoàng thúc, nam nữ thụ thụ bất thân.” Người làm như vậy sẽ khiến ta tưởng rằng ngài muốn lấy ta.
Câu sau Phượng Khương Trần nhịn không nói ra.
Nói ra chỉ khiến nàng bối rối, nếu Cửu hoàng thúc đáp một câu: “Bản vương nạp nàng làm trắc phi” càng khiến nàng tức chết.
“Ồ, muộn rồi.


Bản vương đã ôm từ lâu rồi, khi nàng vừa sinh ra, bản vương đã từng ôm nàng.

Khi đó nàng không mặc gì cả, bản vương vẫn ôm nàng như thế.”
Cửu hoàng thúc… Phượng Khương Trần có một loạt cảm xúc muốn đâm vào tường, nam nữ ba tuổi mới không ngồi cùng bàn, chuyện lúc mới sinh ra nàng quản được sao?
Thấy Phượng Khương Trần toàn thân cứng nhắc, Đông Lăng Vũ Cửu tốt bụng mà khuyên nhủ: “Yên tâm, trên người nàng bị thương bản vương sẽ không làm gì đâu.”
Ế…Vậy có phải là nếu ta không bị thương, ngài sẽ làm gì đó không? Nghĩ đến ba chữ “làm gì đó” khuôn mặt nàng lập tức “bùng” đỏ lên, a…nàng quá không trong sáng, hình như nàng suy nghĩ không đứng đắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận