Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nhưng thật sự không thể trách nàng, hành vi như thế này của Cửu hoàng thúc rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Một nam một nữ không có quan hệ huyết thống, y phục không chỉnh tề làm như vậy trên giường, thật sự rất dễ dàng khiến người ta nghĩ đến chuyện không đứng đắn.
“Nàng hỏi hai con ngựa đấy làm gì?” Đông Lăng Vũ Cửu thấy Phượng Khương Trần nhíu lông mày tưởng rằng vết thương trên người nàng lại đau liền nhẹ nhàng bấm mấy huyệt vị, để nàng thoải mái hơn.
“Ừm…”
Phượng Khương Trần dễ chịu lầm bầm, nàng sợ bản thân trầm mê trong sự dịu dàng của Cửu hoàng thúc, muốn cự tuyệt lại phát hiện toàn thân mềm yếu không còn sức lực.

Nàng híp mắt, bộ dạng uể oải, phòng bị đối với Cửu hoàng thúc cũng giảm bớt đi nhiều.
“Nếu hai con ngựa đó ở trong tay ta chắc chắc sẽ bị người ta nhớ đến, không phải hoàng thượng thì cũng là Nam Lăng hoặc Tây Lăng.


Đạo lý “thất phu vô tội, có kho báu sẽ mang tội” ta vẫn hiểu, trước đó chỉ là lời nói tức giận của ta thôi.
(*):ý là nếu có 2 con ngựa này tỷ gặp phiền phức hoặc bị vu oan hãm hại thành có tội.
Ngựa ta không thể có nhưng để hoàng thượng đạt được ý nguyện ta lại không vui, cho nên…Nếu là ngựa đực thì thiến nó đi, còn nếu là ngựa cái thì cứ kệ nó đi, để nó từ từ sinh.Nàng có thích hai con ngựa đó cũng vô dụng, trừ phi nàng là Cửu hoàng thúc, nếu không thì nàng không thể giữ lại được.

“Nàng còn gì muốn nói với bản vương không?” Lúc con người mệt mỏi buồn ngủ chính là lúc phòng bị yếu nhất.

Cửu hoàng thúc muốn biết liệu Phượng Khương Trần có trách hắn,oán giận hắn hoặc là có người nào nàng muốn báo thù không.
“Không…” Quân nhân xuất sắc nhất chính là nói mớ cũng không thể nói lung tung.

Phượng Khương Trần không phải là khắc chế, chỉ là huấn luyện kiếp trước, trạng thái càng không tỉnh táo thì càng không thể nói bừa.

“Thật sự không trách giận bản vương?
“Không trách.” Người lại không phải là gì của ta, ta oán ngươi thì thế nào.

Có trách thì trách cha mẹ ta chết quá sớm, bỏ lại ta một mình, trách bọn họ tại sao không đưa ta đi cùng.
“Vậy nàng có cảm thấy ai đáng trách không? ”
“Có.”
“Ai?” Động tác của Đông Lăng Đông Lăng Vũ Cửu dừng lại, hiển nhiên là rất mong chờ đáp án của nàng.
“Bản thân ta, ta quá ngốc.” Giống như Cửu hoàng thúc nói, có đôi lúc chỉ cần nàng cúi đầu phục tùng thì có thể giảm bớt tổn thương, nhưng nàng cứ không học được, một lần rồi lại một lần khiến toàn thân bị thương.
Hỏi rất lâu chỉ được kết quả như thế, Đông Lăng Vũ Cửu cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Thôi bỏ đi, không làm khổ nàng nữa, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại tất cả tốt thôi.” Đông Lăng Vũ Cửu nhẹ nhàng vỗ lưng Phượng Khương Trần, giống như hồi nhỏ bà vú ru hắn đi ngủ.
“Ừm.” Phượng Khương Trần khịt mũi cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng nàng không thể đánh bại cơn buồn ngủ, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận