Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Sau này thiên hạ đại loạn, thế gia mặc dù có chút binh quyền nhưng cũng không hề có sức ảnh hưởng lớn.

Mà sức ảnh hưởng lớn nhất của bọn họ chính là ở trên triều đình, quan viên ở cả thiên hạ này hơn phân nửa đều xuất thân từ hầu hết là thế gia cả.

Giống như đám người An Quốc công, là dựa vào thủ đoạn mà tranh giành quyền lợi, chứ trị quốc thì thật sự chẳng có ra làm sao cả.
Trong thời kỳ đầu dựng nước Hoàng Thượng đều rất kiêng dè những đại thần đã lập công lớn, thế nên mới đi trọng dụng đệ tử thế gia, nào biết quá trọng dụng nên hiện tại thành ra không áp chế được.

Tóm lại thì đây là một cục diện đầy rối ren, nhưng phải có những chuyện như này thì mới có thể nhân lúc các bậc thế gia tranh đấu với nhau mà trục lợi về phía mình được.”
Đổi lại là trước kia, thì Trác Đông Minh sẽ không nói những điều này, nhưng trong khoảng thời gian này càng ngày hắn ta càng bất mãn với hoàng thượng.

Mà cảm giác bất mãn này đang dần chạm tới cực hạn là có liên quan đến cái chết của cha mẹ hắn.
Bởi vì rất có khả năng cha mẹ của hắn ta là do bị hoàng thượng hãm hại mà chết, mục đích chính là muốn đoạt đi binh quyền.

Sau này gia gia giao ra binh quyền thì lão ta mới buông tha cho Trác gia.
Trên thực tế, Trác Đông Minh lại nghĩ rất đơn giản, Hoàng Thượng tha cho Trác gia là bởi vì lúc ấy Túc Thân vương tức giận rồi, ngoài mặt thì là giao ra binh quyền nhưng đáng ra là phải giao ra Thần Cơ doanh mới đúng.
“Thật loạn mà, Hoàng Thượng lần này xác thực là bận bịu rồi.” Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, tuy bốn phía xung quanh đều là người của mình nhưng Phượng Khương Trần cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
“Có trách thì trách tại ông ta quá vội vàng thôi.” Đương kim Hoàng Thượng quả thực là có tài nhưng mà dã tâm cũng vô cùng lớn, sinh thời của mình ông ta một lòng muốn nuốt trọn tam quốc chín thành, nhất thống thiên hạ, nhưng lại quên mất rằng dục túc thì bất đạt.
Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ được hai năm làm việc rất trầm ổn, thâu tóm quyền lực cũng là từ từ dùng kế để đoạt lấy, nhưng tuổi ngày càng lớn thì ông ta lại càng thiếu kiên nhẫn.

Ông ta hận không thể trong vòng một ngày thâu tóm toàn bộ quyền lực của Đông Lăng quốc.

Đáng tiếc do quá nóng vội, nên liền dễ dàng liền mắc phải sai lầm, Đông Lăng tuy rằng không có nội chiến nhưng rất nhanh cũng sẽ có thôi…
Con thỏ bị bức bách rồi cũng sẽ biết vội vàng cắn người, càng đừng nói đến những kẻ tham quyền quý.
Năm nay Hoàng Thượng đã hai lần bại trận rồi, một là trong trận với Vũ Văn Nguyên Hoà, hai là với Vương Cẩm Lăng.
Mà hai chuyện này dù ít dù nhiều thì cũng đều liên quan đến Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cười cười, không hề phát biểu ý kiến.

Hoàng Thượng là người chứ không phải là thần, là người thì dĩ nhiên sẽ có một lúc nào đó mắc sai lầm.

Đương kim Hoàng Thượng làm người như thế nào, nàng tất nhiên sẽ không rõ lắm, nhưng sau mấy lần tiếp xúc thì có thể nhìn ra ông ta là kẻ bạc tình, tính tình lại bảo thủ, thích đao to búa lớn.
“Không nói chủ đề này nữa, chúng ta vẫn là nên đợi đại công tử vào thành đi, chuyến du ngoạn lần này của Vương Cẩm Lăng cả thiên hạ đều biết, xem ra danh hiệu thiên hạ đệ nhất công tử hắn ngồi chắc rồi.

Nghe nói người của học viện Tắc Hạ còn mời hắn đến dạy học cơ mà.” Phương Khương Trần cười cười nói lảng sang chuyện khác, mấy việc tranh đấu quyền lực gì đó nàng không xen vào, nàng chỉ cần người mà mình quan tâm sống tốt là được.
Học viện Tắc Hạ là nơi tập trung của các vị hiền sĩ trong thiên hạ, đào tạo nhân tài ở mọi trường phái khác nhau.

Thế nên đây cũng chính là học viện đệ nhất thiên hạ mà người người muốn vào.
“Không sai, lần này Vương Cẩm Lăng quả thực là vang danh thiên hạ, hắn đi đến đâu cũng được tiếp đãi vô cùng long trọng, nghe nói có nhiều nữ tử còn muốn cùng Vương Cẩm Lăng kết thân nhưng đáng tiếc đều bị hắn từ chối rồi.” Nhắc tới Vương Cẩm Lăng, Trác Đông Minh liền bày ra bộ dạng vinh dự vô cùng, cố ý nhắc đến việc đám nữ tử vây lấy Vương Cẩm Lăng để thử xem phản ứng của Phượng Khương Trần.

Thế nhưng Phượng Khương Trần lại như chưa từng nghe đến mà chỉ gật đầu rồi cười nhạt cho quá.
Trác Đông Minh bị làm cho tức gần chết.

Phượng Khương Trần rốt cục là thích kiểu người như thế nào cơ chứ? Vương Cẩm Lăng ưu tú như thế mà nàng còn không thích, đúng là người kì quái!
“Sư phụ, là đại công tử, xe ngựa của đại công tử đến rồi, thật nhiều người nha.” Tôn Tư Hành chỉ chỗ ngoài cửa thành, vui mừng hét lên.
“Đến rồi, đến rồi, ở đâu hả?” Trác Đông Minh kích động đứng dậy, vết thương ở chân của Phượng Khương Trần cũng đỡ hơn nhiều rồi nên nghe vậy cũng đi đến bên cửa sổ chăm chú nhìn…
Vương Cẩm Lăng đi lâu như vậy, nói không chừng là hắn đang lừa người đó.
Đoàn xe ngựa của Vương Cẩm Lăng chầm chậm đi vào cổng thành.

Đi đằng trước là xe ngựa của Vương gia, đi sau là đủ loại xe ngựa khác, còn có một đám người hiệp khách với hộ sĩ hộ tống phía sau.
“Những người này, đều là người mà Nam Lăng với Tây Lăng tặng cho Vương Cẩm Lăng cả, mấy vệ sĩ kia cũng là người mà bọn họ phái tới để bảo vệ Cẩm Lăng đó, chứ lúc trước Cẩm Lăng cũng không có nhiều vệ sĩ như này.” Trác Đông Minh biết Phượng Khương Trần không biết chuyện này nên liền giải thích.
Phượng Khương Trần gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi.

Đoàn xe của Vương Cẩm lăng đến gần hơn chút thì liền nhìn ra ngay sau còn có mấy chiếc xe ngựa của nữ tử.

Xem ra chuyện Trác Đông Minh nói có nhiều nữ tử muốn kết thân với Vương Cẩm Lăng là thật rồi, mấy nữ tử kia hẳn là theo đuôi của Vương Cẩm Lăng mà tới được đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui