Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nếu muốn so sánh hoa hoè một chút thì Vương Cẩm Lăng chính là một đóa hoa sen cao quý mà tao nhã.
Một Vương Cẩm Lăng bình thường cưỡi ngựa vào thành mà lại tựa tiên y giận mã, chẳng trách dân chúng không cần quan binh quát lớn liền tự giác thối lui nhường đường cho Vương Cẩm Lăng.
“Đại công tử, đại công tử.”
“Ngọc lang, Ngọc lang…”
Đám nữ tử thẹn thùng lại không nhịn được mà thét lên, cũng lúc đó có rất nhiều hầu bao cũng với hoa tươi, thậm chí còn có trân châu ngọc bội bay ra từ bên trong cửa sổ.
Trên đường cái, rơi xuống bao nhiêu là hoa tươi, hầu bao, đẹp không sao tả xiết, chắc chắn trên đời chỉ có mỗi Vương Cẩm Lăng mới nhận được cái đãi ngộ này.
“Thật nhiệt tình mà.” Phương Khương Trần cảm thán.
Nàng cứ tưởng ném hoa tươi tỏ tình kiểu này chỉ có trong truyền thuyết, hoá ra lại thực sự có chuyện như vậy a.
Nàng nhìn cảnh Vương Cẩm Lăng vào thành liền không khỏi nghĩ đến ba lần vào thành của mình, thực không thể không nói, đúng là tức chết người ta mà.

Lúc nàng vào thành, dân chúng cũng vây quanh đầy thành xem tới náo nhiệt, nhưng chẳng qua không phải là hoan nghênh mà là để cười nhạo nàng.
Lúc nàng vào thành, cũng có người hướng nàng ném đồ vật này nọ nhưng lại là lá rau với trứng thối.

Nhưng nhìn lại Vương Cẩm Lăng thì tất cả đều là hoa tươi, hầu bao với khăn thơm, người với người vậy mà lại quá cách biệt đi.
Phượng Khương Trần vuốt mặt thầm nghĩ, tuy nói dung nhan Vương Cẩm Lăng xuất sắc thì nàng ta cũng đâu có kém phần nào, thế mà tại sao đãi ngộ lại khác biệt nhiều như thế chứ? Thật sự là không thể hiểu được mà.
“Làm sao vậy? Ghen tị hả? Hay là ngươi cũng ném một cái đi, nói không chừng Cẩm Lăng sẽ biết đó.” Trác Đông Minh tưởng Phượng Khương Trần thấy Vương Cẩm Lăng được nhiều người hoan nghênh như vậy nên ghen tị thì lập tức lên tiếng trêu ghẹo.
“Đúng nha sư phụ, mấy nữ tử đó đều ném đồ hay là người cũng ném một cái đi, người xem, đại công tử đến gần chỗ chúng ta rồi này.” Tôn Tư Hành cười cười, xong liền không biết lớn nhỏ đi cởi hà bao của Phượng Khương Trần xuống, nhét vào trong tay nàng.
Hôm nay là ngày tốt, tất cả mọi phiền não đều bắt buộc phải bỏ qua.
“Đừng làm loạn.” Phượng Khương Trần buồn bực, vội vàng đứng lùi ra phía sau.
Nàng với Vương Cẩm Lăng không phải như bọn họ nghĩ, bọn họ chỉ là bằng hữu, chỉ là bằng hữu thân thiết mà thôi.
Nếu Vương Cẩm Lăng có thể lấy nàng làm vợ, có lẽ là nàng sẽ gả đó.

Nhưng dựa vào thân phận của Vương Cẩm Lăng thì nhất định hắn sẽ không lấy người như nàng làm vợ đâu.
Nếu biết hai người đã không có khả năng vậy thì cũng không cần phải cố chấp nữa, nàng biết, Vương Cẩm Lăng cũng biết.

Hai người bọn họ đều là người sống thoải mái, không nói chuyện tình yêu thì bọn họ chính là bằng hữu tri kỷ.

“Sư phụ, chúng ta không có làm loạn, người mau ném đi, nếu không sẽ không kịp đó.” Tôn Tư Hành thế nào cũng không cho Phượng Khương Trần chạy, tên nhóc này hôm nay tự nhiên lại to gan đến lạ thường.
“Không biết lớn nhỏ!” Phượng Khương Trần thật sự phát hoả rồi, nàng đây là gậy ông đập lưng ông đây mà.

Ai kêu ngày thường không thị uy với tên Tôn Tư Hành này, thế nên hôm nay hắn ta mới không sợ nàng như thế.
“Đúng là, dù sao Cẩm Lăng cũng không biết, nhiều người như vậy, nơi nơi đều có hầu bao bay ra, hắn không biết người ném đâu.”
Trác Đông Minh với Tôn Tư Hành giữ chặt Phượng Khương Trần, ý định chính là không cho nàng trốn đi.
“Sư phụ, đến đây, đến đây, ném đi.”
Thái tử đi cùng với Vương Cẩm Lăng và đám thị vệ hộ tống, một trước một sau, rất nhanh liền đi tới chỗ quán trà của Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần thấy nơi nơi bay xuống đều là hầu bao cùng khăn thơm, ngẫm nghĩ lại chắc cũng không sao, liền ném hầu bao trong tay xuống.
Nào biết, Phượng Khương Trần vừa mới thả tay, Trác Đông Minh liền hô lớn: “Vương Cẩm Lăng bắt được rồi kìa.”

Không biết là do lời nói của Trác Đông Minh hay là do…
Trong khoảnh khắc Phượng Khương Trần ném hầu bao trên tay xuống, Vương Cẩm Lăng đột nhiên kéo dây cương ngừng lại, duỗi tay ra nắm lấy một cái hà bao, cười cười ngẩng đầu nhìn lên: “Phượng…”
“Oanh…”
Vương Cẩm Lăng còn chưa kịp nói câu tiếp theo chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh ở bên người mình, hộ vệ bên cạnh hắn trong nháy mắt liền phát nổ.
“Đây là cái gì vậy?”
“Người đâu, người đâu có thích khách, mau bảo vệ thái tử.” Tiếng nổ chỉ ở xung quanh người Vương Cẩm Lăng.

Thái tử đi chung với hắn nhưng cách một đoạn nên mới may mắn tránh được một kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận