Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Khí chất trên người Phượng Khương Trần đột nhiên thay đổi, như thể biến thành đồ nhà quê kiến thức hạn hẹp, nhìn thấy đồ của Chiêu Yên điện thì ngắm không dời chân.
Cung nữ dẫn đường càng thêm khinh thường Phượng Khương Trần: “Tiểu thư của hầu phủ mà như một người chưa trải việc đời, đúng là không có giáo dục.”
Hai cung nữ hoàn toàn không Phượng Khương Trần ra gì, dọc đường đi cứ nói móc Phượng Khương Trần.

Tất nhiên, lúc này họ sẽ không hạ âm lượng, vì họ muốn nói cho Phượng Khương Trần nghe đấy.
Các nàng vốn tưởng rằng Phượng Khương Trần sẽ tỏ ra không nghe thấy giống như lúc trước, ai ngờ nàng bỗng nhiên dừng lại…
Thái độ lần này của hai cung nữ chắc được Tạ quý phi ngầm đồng ý, nàng ta mời nàng đến khám bệnh lại để mặc cung nữ khinh bỉ nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách sáo.
“Hai vị tỷ tỷ…” Giọng nói của Phượng Khương Trần lãnh đạm, âm cuối kéo thật dài, nụ cười duy trì trên mặt nhưng trong mắt chẳng có chút ấm áp nào.
Hai cung nữ kinh ngạc, không khỏi lùi về phía sau: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Ở trong cung, nữ nhân kiêu ngạo, tùy hứng hay tính tình nóng nảy không đáng sợ.

Mà loại nữ nhân đáng sợ nhất chính là loại ngấm ngầm chịu đựng không bộc phát, trên mặt thì nở nụ cười trông có vẻ rất thân thiện, tính tình không hề nóng nảy như Phượng Khương Trần.
“Hai tỷ tỷ cứ nói đùa, ta có thể làm gì chứ? Chỉ muốn hỏi hai vị tỷ tỷ rằng khua môi múa mép bậy bạ trong cung thì chịu tội gì? Trong cung dám ngông cuồng bàn tán về tiểu thư nhà quan thì bị tội gì?” Nàng chợt cao giọng ở hai câu cuối khiến hai cung nữ càng thêm hoảng sợ, họ đều tiến lên bụm lấy miệng của Phượng Khương Trần: “Ngươi nhỏ tiếng chút dùm ta, đây là bên ngoài tẩm điện của nương nương.

Ngươi mà kinh động đến nương nương đừng trách bọn ta không cứu ngươi!”
Nói lời này hoàn toàn muốn dọa Phượng Khương Trần, có điều hai người họ cũng sợ lắm.
Mặc dù nương nương nói phải ra oai phủ đầu với Phượng Khương Trần, làm nàng biết cái gì gọi là chủ, cái gì gọi là người hầu, nhưng Phượng Khương Trần đã không còn là cô bé mồ côi mặc người khác bắt nạt từ lâu rồi.
Bây giờ nàng là đại tiểu thư của phủ Trung Dũng Hầu, còn là ân nhân cứu mạng của đại công tử nhà họ Vương.

Nếu làm lớn chuyện này, dù quý phi nương nương sẵn lòng bảo vệ họ, người khác cũng không đồng ý.
“Ai đang làm ồn ở bên ngoài đấy? Không biết nương nương đang nghỉ ngơi sao, một chút phép tắc cũng không có, ngày đầu tiên các người tiến cung à?” Đại cung nữ của Chiêu Yên điện bước ra, nhìn Phượng Khương Trần bằng đôi mắt sắc bén.
Trong mắt hiện lên sự khinh miệt, coi thường và cảnh cáo.
Phượng Khương Trần đứng đó một cách tự nhiên, hoàn toàn chẳng còn ánh mắt hư vinh choáng ngộp bởi sự xa hoa hay lo lắng trước sự dò xét của đối phương.
Chiêu Yên điện thực sự rất xa hoa, lộng lẫy, nhưng những điều này liên quan gì tới nàng?
Lẽ nào Tạ quý phi nghĩ rằng nàng ta sống ở Chiêu Yên điện, thì điện Chiêu Yên là của nàng ta?

Phải biết rằng, trong cái lồng làm bằng sắt như hoàng cung, phụ nữ nhiều như nước chảy.

Tạ quý phi hãnh diện vì điều này, nhưng Phượng Khương Trần nàng cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng để khoe khoang.
Mặc dù Chiêu Yên điện là hy vọng xa vời, lại có rất nhiều nữ chủ nhân.

Tuy rằng Phượng phủ đơn sơ, nhưng chỉ có một chủ tử là nàng.
“Bẩm Văn Trúc cô cô, là Phượng tiểu thư, Phượng tiểu thư không hiểu quy tắc trong nội cung, vừa vào Chiêu Yên đã lớn tiếng.

Nô tì nhắc nhở Phượng tiểu thư, nhưng nàng ấy không nghe khuyên nhủ.” Cái gì gọi là trợn mắt nói láo, chính là như vậy, một cung nữ nói xong, cung nữ khác vội vã hùa theo, thậm chí người ta còn chuẩn bị sẵn nhân chứng.
Văn Trúc cô cô nghe xong, nở nụ cười như có như không: “Phượng tiểu thư, đây là hoàng cung chứ không phải chỗ chợ búa.


Xin Phượng tiểu thư hãy thu hồi tính cách ở bên ngoài, vào cung thì phải tuân thủ quy tắc ở trong cung.”
Hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần có cơ hội giải thích, cứ thế buộc tội nàng.
“Cô cô đang định tội của Khương Trần sao? Nếu thế, ta cũng chẳng còn gì để nói.” Phượng Khương Trần không giải thích.
Giải thích gì chứ? Điều đó quá mất thân phận!
Hôm nay, Tạ quý phi tìm nàng chứ đâu phải nàng có việc đi năn nỉ nàng ta.

Nói khó nghe là, Phượng Khương Trần nàng không cha không mẹ, không anh không chị, suốt đời này cơ hội nhờ đến Tạ quý phi gần như bằng không.
Hơn nữa, dù có chuyện nàng cũng không nhờ nữ nhân như Tạ quý phi, được cưng chiều thì sao? Hậu cung không thể can dự việc triều chính, Nàng ta có quyền lợi gì chứ, chẳng phải dựa vào nhà họ Tạ à, Tạ gia nàng còn không sợ huống chi là Tạ quý phi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận