Văn Trúc bị Phượng Khương Trần chặn họng, trong lòng nàng ta thầm tức giận Phượng Khương Trần này trả lời không theo lẽ thường.
Chẳng phải người bình thường nên giải thích vài câu rằng hai thị nữ này vu khống nàng, thừa dịp kể lể thêm sao? Như thế nàng ta mới có cơ hội áp đảo tinh thần Phượng Khương Trần, nhưng đối phương chỉ đáp vẻn vẹn một câu.
Văn Trúc hít sâu một hơi, cười như không cười đáp: “Phượng cô nương nói đùa, sao gọi là không có gì để nói, nếu hai thị nữ này ăn nói bậy bạ xúc phạm Phượng tiểu thư, Phượng tiểu thư chỉ cần nói một câu, ta lập tức đánh chết bọn họ trút giận thay Phượng tiểu thư.”
“Đã vậy thì làm đi, ta xem.” Phượng Khương Trần không hiểu hai chữ khách sáo viết như thế nào, nàng hất tay đứng sang một bên, thấy Văn Trúc cô cô đứng hồi lâu vẫn chưa ra tay.
Phượng Khương Trần chậm rãi nói: “Sao còn chưa ra tay?”
“Xin cô cô tha mạng, nô tỳ không hề, không hề xúc phạm Phượng tiểu thư, là Phượng tiểu thư làm ồn trong cung, thấy đồ gì của điện Chiêu Yên cũng hỏi không ngừng, nô tỳ chỉ nhắc nhở Phượng tiểu thư thôi cô cô, cô cô ơi…” Hai cung nữ hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra, một người giả vờ nói đánh chết, người kia quả nhiên đồng ý, trong lòng hai người biết không ổn rồi bèn khóc lóc cầu xin, thuận miệng kể tội của Phượng Khương Trần.
Văn Trúc cũng không ngăn cản, bất luận hai cung nữ nói gì, Phượng Khương Trần đều không trả lời chỉ đứng bên cạnh xem cuộc vui.
Càng tiếp xúc với Cửu hoàng thúc nhiều hơn, Phượng Khương Trần chả học được điều gì mà chỉ học được dáng vẻ tỏ ra cao thâm, giả bộ thâm trầm không nói lời nào, nàng học nhuần nhuyễn hết mười phần.
Khuôn mặt của Phượng Khương Trần vốn rất xinh đẹp, hơn nữa lúc nàng bày ra dáng vẻ lạnh lùng hờ hững đột nhiên trở nên cao quý một cách lạ thường, nhìn từ xa có vài nét tương tự Cửu hoàng thúc.
Bị cặp mắt không có chút tình cảm của Phượng Khương Trần nhìn lướt qua, nàng ta cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Lúc này Văn Trúc có cảm giác như thế, sự bình tĩnh trong lòng nàng ta chợt biến mất, chờ hai cung nữ nói xong, Văn Trúc nhìn Phượng Khương Trần bằng vẻ mặt khó xử: “Phượng tiểu thư, người xem…”
Có nghĩa là người sai rõ ràng là người, suy cho cùng không nên bắt ta phạt cung nữ của mình chứ, làm thế thật không hiểu chuyện!
“Chân tướng của sự việc như thế nào, ta nghĩ cô cô hiểu rõ hơn ta.
Yêu cầu của ta không nhiều, chỉ cần cô cô cho ta một câu trả lời thỏa đáng là được.” Phượng Khương Trần trả lời trôi chảy, nàng phủi ống tay áo không hề dính bụi và quay người ngắm tấm bình phong bên cạnh.
Cửu hoàng thúc nói bây giờ nàng là đại tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, thân phận và cách làm việc đương nhiên cũng khác biệt, sau này không cần kiềm chế tính tình trước mặt những người không quan trọng.
Không thể tùy tiện ở trước mặt nhóm người Hoàng thượng, Thái tử, Lạc vương, Túc vương, nhưng nàng không cần khách sáo với những người có thân phận kém hơn hắn.
Càng kiêu ngạo càng tốt, đôi khi thái độ và thủ đoạn cứng rắn càng khiến những người ngoài sáng và trong tối hiểu được, Phượng Khương Trần không phải là một người dễ chọc, Phượng Khương Trần cũng có chỗ dựa đấy…
Nàng chưa từng dùng thân phận tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, hôm nay Tạ quý phi xui xẻo rồi, đúng lúc chạm vào họng súng nên đừng trách Phượng Khương Trần nàng ác độc.
Lúc nào người làm sai cũng chột dạ, Văn Trúc vừa nghe Phượng Khương Trần nói thế, bèn tưởng rằng Phượng Khương Trần đã biết chuyện quý phi cố tình hạ thấp và ra oai phủ đầu với nàng, nàng ta nhất thời không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Văn Trúc hiểu rằng Phượng Khương Trần này khác với trước đây, không còn là trái hồng mềm mặc người khác bắt nạt.
Nếu sự việc hôm nay không cho nàng một câu trả lời hài lòng, Phượng Khương Trần tuyệt đối không chịu bỏ qua, nhưng nếu giết hai cung nữ này khác nào nói cho người khác biết Tạ quý phi bị thua trong tay Phượng Khương Trần?
Trong lòng Văn Trúc có chút tức giận.
Ai có thể ngờ đến, nửa năm trước Phượng Khương Trần còn nhếch nhác quỳ gối bên ngoài cung, là người chuyên bị người khác bắt nạt.
Chỉ trong một đêm lại trở nên mạnh mẽ như thế, cười nói thôi là có thể quyết định sống chết của cung nữ.
Ngay khi Văn Trúc đang do dự, một thái giám khá lớn tuổi bước ra từ tẩm điện của Tạ quý phi, trực tiếp bước tới gần Văn Trúc và dặn dò bên tai nàng ta vài câu…